Tin tôi đi, quả là chẳng dễ dàng chút nào khi vừa đi tới trường vừa dí mũi vào một cuốn sách. Chỉ trong đoạn một phố tôi đã hai lần vấp vào lề đường và húc phải một cái hộp thư.
Nhưng tôi phải đọc cho xong cuốn "Những đứa trẻ Thần thông"
"Đọc cuốn sách này sớm chừng nào thì bạn sẽ mãi mãi thoát khỏi nỗi sợ hãi sớm chừng đó" - trên bìa cuốn sách người ta tuyên bố như vậy. Và nếu như bạn biết Shadyside thì bạn sẽ biết vì sao tôi cần phải đọc xong cuốn sách, thật nhanh.
Trong những thành phố bình thường thì bạn sẽ chỉ phải lo lắng về những điều bình thường.
Nhưng ở Shadyside thì bạn phải lo lắng về những con ma.
Ít ra, tôi phải lo chuyện đó.
Tôi rất sợ những con ma thích chơi trò ú tim với bọn trẻ trong rừng phố Fear. Bản thân tôi chưa bao giờ thấy ma. Nhưng tôi quen những người từng nhìn thấy chúng.
Tôi rất sợ ngôi nhà cháy rụi ở phố Fear. Ma quỷ đã ở đó bao nhiêu năm nay rồi. Ít nhất đó cũng là điều các bạn trong trường cho tôi biết.
Và tôi gặp những cơn ác mộng về phố Fear. Đó là phố đáng sợ nhất trong thành phố này - có khi đáng sợ nhất thế giới cũng nên. Kevin, anh trai mười lăm tuổi của tôi nói rằng những con ma ở phố Fear thực sự độc ác. Và nếu chúng bắt được bạn thì sẽ xảy ra những chuyện kinh hoàng.
Tôi nghĩ chính Kevin mới thực sự độc ác. Anh ấy rất thích dọa cho tôi sợ.
Nhưng anh ấy sẽ không thể nào dọa được tôi nữa - sau khi tôi đọc xong cuốn "Những đứa trẻ Thần thông" - cuốn sách cam đoan là như thế - nếu không tôi sẽ đòi lại tiền.
Bọn trẻ trong lớp tôi sẽ rất buồn đây. Chúng cũng rất thích dọa cho tôi sợ. Nhất là trong ngày hội Ma vào thứ sáu này, chỉ còn cách năm ngày nữa thôi.
Ngày hội Ma năm ngoài chúng đã làm cho tôi tin rằng người bán hàng ở quầy giày dép trong cửa hàng Dalby Department là ma. Vì thế suốt cả mùa đông tôi đành đi một đôi giày mũi cao với những cái lỗ to tướng. Ngón chân tôi lạnh cóng.
Đôi khi tôi hình dung cảnh bọn bạn tôi chấm điểm cho nhau. Đứa nào kể được câu chuyện khiến tôi sợ nhất sẽ thắng.
Tôi rất ghét chuyện đó. Nhưng bây giờ tôi sắp là một Đứa trẻ Thần thông rồi. Vì thế ngày hội Ma lần này bọn chúng sẽ phải tìm ra một trò mới.
Có ai gọi :
_Ê, Zack!
Tôi không buồn ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách. Đó là Chris Hassler - một trong những đứa bạn của tôi ở trường.
Chris và tôi rất khác nhau. Chris lùn và mũm mĩm. Nó có mái tóc quăn đỏ rực và rất nhiều tàn nhang. Chris rất hay cười - hay là trông cứ như sắp cười.
Còn tôi thì không hề có vẻ như đang sắp phá ra cười tí nào. Ngạc nhiên quá, phải không nào? Bà nội tôi vẫn hay nói rằng tôi có đôi mắt "rất nghiêm trang", giống mọi người đàn ông khác họ nhà Pepper.
Tóc tôi thẳng và nâu, và tôi cao hơn Chris nhiều. Thực ra tôi là đứa cao nhất trong số học sinh lớp năm.
Chris gọi :
_Ê, Zack, chờ tớ với.
Tôi vẫn dán mắt vào cuốn "Những đứa trẻ Thần thông" và đi nhanh hơn.
Chris nắm lấy cánh tay tôi trong khi tôi đi qua cổng trước nhà nó. Nó hỏi :
_Có nghe thấy tớ gọi không?
Tôi giật tay ra :
_Dĩ nhiên là có nghe thấy. Nhưng tớ chỉ đang cố phớt cậu đi thôi.
Tôi nhét thật nhanh cuốn "Những đứa trẻ Thần thông" vào cặp. Chris sẽ cười ré lên nếu nhìn thấy cuốn sách.
Chris hỏi :
_Cậu giấu cái gì trong ấy đấy?
Tôi nói :
_Một món quà tuần trước bà nội tớ tặng nhân ngày sinh nhật.
_Bà nội cậu không hề tặng cậu một cuốn sách nào mà tặng cậu một đôi tất có chấm tròn. Tớ có mặt trong bữa tiệc sinh nhật cậu kia mà. Nhớ không?
_Làm sao tớ có thể quên được kia chứ?
Chris cười ngoác cả miệng :
_Nào, cái con rắn mà tớ tặng cậu ấy là một món quà tuyện vời đấy chứ? Tớ không thể không nghĩ rằng cậu tưởng đó là rắn thật. Cậu đã hét toáng lên.
Tôi thò tay vào ba lô và rút con rắn bằng cao su ra :
_Phải, có thể nó là thật lắm chứ! - tôi lắc lắc con rắn trước mặt Chris.
Chris hất con rắn đi :
_Nếu cậu ghét nó đến thế thì sao lại còn đem nó theo làm gì?
Tôi nói :
_Để cho tớ không bao giờ quên mọi người cười phá lên như thế nào khi tớ quẳng vèo cái hộp về cuối phòng. Mỗi lần tớ nhìn thấy con rắn nó sẽ nhắc tớ không được để cho ai dọa mình nữa. Không bao giờ. Nhất là cậu. - Tôi bỏ lại con rắn vào ba lô.
Chris than vãn :
_Thôi nào, Zack. Cậu không thể hiểu nổi đến một trò đùa nhỏ ư?
Tôi khăng khăng :
_Đó không phải là một trò đùa nhỏ. Đó là nhiều trò đùa lớn. Chỉ có điều là chúng chẳng buồn cười tí nào thôi. Đó không phải là đùa.
Chris nói vẻ bị xúc phạm :
_Tớ không hề cố ý xúc phạm cậu.
Tôi cười mũi :
_Phải, đúng. Cậu nghĩ là tớ muốn trở thành thằng ngố trong bữa tiệc sinh nhật của chính mình ư?
Chris khẽ nói :
_Zack, tớ xin lỗi. Cậu là bạn thân nhất của tớ. Và tớ thật sự muốn nói với cậu một điều. Một chuyện nghiêm túc.
Tôi hỏi:
_Chuyện gì?
Chris chậm chạp quay lại cửa nhà mình, đầu cúi xuống. Nó ngồi xuống bậc thềm. Tôi đi theo nó.
Chris bắt đầu:
_Chuyện con chó - Nó nói rất khẽ khiến tôi khó khăn lắm mới nghe thấy - Tớ thật sự lo lắng vì nó.
Tôi nói:
_Cậu lo lắng vì một con chó ư?
Chris nhòm sang trái, rồi sang phải để xem có ai nghe mình không. Rồi nó thì thầm:
_Đây không phải là một con chó bình thường. Đó là một con chó ma.
_Một con chó ma! - Tôi quắc mắt nhìn Chris - Tớ biết thừa cậu định làm trò gì rồi.
Chris ngắt lời tôi:
_Lần này tớ không đùa đâu. Tớ không đùa. Và tớ sợ thật sự.
Zack, hãy nhớ lại con rắn ấy - tôi tự nhủ. Nhưng tôi để ý thấy đôi tay Chris. Chúng đang run bần bật. Bây giờ tôi cảm thấy mình tồi tệ vì đã nghi ngờ bạn. Tôi nói:
_Thôi được. Hãy kể cho tớ nghe.
_Thế này. Cách đây khoảng một tuần tớ bắt đầu nghe thấy tiếng một con chó tru lên vào lúc nửa đêm. Chúng tớ đi tìm con chó, nhưng không thể nào tìm thấy. Thế rồi đêm qua, bố tớ... - Chris ngần ngừ.
Tôi hỏi:
_Cái gì?
_Đêm qua bố tớ đêm rác đi đổ. Và con chó ma nhảy xổ vào bố tớ - Chris nuốt nước bọt một cách khó khăn.
Tôi hỏi:
_Tại sao cậu lại nghĩ đó là con chó ma?
Chris hít vào một hơi thật sâu:
_Bố tớ dùng cái thùng rác để che cho mình - nhưng con chó nhảy xuyên qua cái thùng rác.
Bây giờ đến lượt tay tôi run run. Tôi lắp bắp:
_Co..con chó ma trông như thế nào?
Chris đáp:
_Nó trắng tinh, một bên sườn có một cái đốm đen.
Chris chưa nói xong câu ấy thì chúng tôi nghe thấy tiếng nó.
Đang tru.
Tôi ngẩng phắt đầu lên - nó kia kìa. Nó đang đến ngay bên cạnh tôi. Một con chó trắng. Với một đốm đen to bên cạnh sườn.
Con chó ma!
Con chó ma gừ lên. Một tiếng gừ đe doạ. Rồi nó nhảy chồm lên tôi và quật tôi xuống. Gáy tôi đập lên bậc thang trên cùng đánh thịch một tiếng.
Một giột nước bọt nóng hổi của con chó nhểu xuống cổ tôi.
Tôi nhắm tịt mắt lại. Tôi là một con mồi chết rồi! một con mồi chết.
Chris gào lên :
_Ê này, anh bạn.
Mắt tôi vụt mở ra. Chris đang đứng phía trên tôi, ôm ghì lấy con chó. Nó kêu lên :
_Ô kìa! Đây là con chó của em họ tớ. Trong khi em họ tớ đi nghỉ hè, nhà tớ đã nuôi nó.
Tôi nhảy phắt lên và vớ lấy ba lô. Tôi không thể nào nghĩ ra cái tên nào đủ thối tha để gọi Chris Hassler. Vì thế tôi quay người lại và bỏ đi.
Chris gọi :
_Zack, cậu không điên thật đấy chứ hả?
Tôi đóng sập cánh cửa lại sau lưng. Thế đấy, tôi ra lệnh cho mình. Không được bị hố bởi những câu chuyện ma ngu ngốc đó nữa. Dù là do Chris kể. Dù là do anh Kevin kể. Dù là bất cứ ai kể lại.
Tôi vội vã đi về cuối phố. Tôi để ý những cái đèn lồng treo trên cổng vài ngôi nhà. Và trên cây sồi lớn gần góc phố Hawthrone có một dải vải màu trắng đang phất phơ trên cành.
Lễ hội Ma lần này sẽ không làm tôi sợ nữa. Khôg gì làm tôi sợ nữa.
Chris đuổi theo tôi, nó vừa hổn hển thở vừa hỏi :
_Lần này cậu định giận bao nhiêu lâu đấy?
Tôi quát lên :
_Cút đi!
Chúng tôi rẽ sang góc phố, tôi nhìn thấy lưng đứa bạn thân nhất của mình, Marcy Novi. Nó đang đi tới trường. Marcy ngồi trước mặt tôi ở lớp của cô Prescott. Vì thế tôi nhận ra ngay nó mặc dù nhìn từ phía sau.
Tôi chạy về phía Marcy. Chris theo sau.
Marcy nói :
_Chào các cậu. Zack, áo khoác cậu làm sao thế kia? - Nó chỉ vào cánh tay áo của tôi.
Tôi nhìn xuống. Một vết xoạc chạy dài từ cổ tay áo lên tận khuỷu.
Tôi chưa kịp nói gì thì Chris đã nói :
_Sáng nay Zack đã cứu tớ. Cậu ấy là anh hùng đấy.
_Thật à? - Marcy phấn khởi hỏi.
Chris đáp :
_Thật. Zack cứu tớ khỏi hàm một con chó ma.
Marcy lắc đầu :
_Lại một trò đùa ngớ ngẩn nữa hả? Và cậu lại bị lừa hay sao, Zack?
Tôi nhún vai.
Marcy không đem mọi người ra làm trò cười. Đó là một trong những lý do khiến nó là bạn thân nhất của tôi. Nó còn là người rất chịu khó lắng nghe. Tôi có thể thật sự nói chuyện với nó mỗi khi có điều gì khiến tôi rấm rứt.
Ba đứa chúng tôi vội vã đi nốt đoạn phố và bước vào cổng trường. Khi chúng tôi đến gần lớp cô Prescott, cánh của bỗng bật mở. Debbie Steinford nhảy xổ ra hành lang. Debbie là cô bé lùn nhất lớp. Nó cố gắng xóa cái ấn tượng đó bằng cách buộc một túm tóc to tướng.
Marcy hỏi:
_Cậu định đi vào lớp bằng đường bên kia à? Chuông sắp reo ngay bây giờ đấy.
Debbie lắc đầu, bím tóc quật cả vào mặt tôi:
_Hôm nay chúng ta có cô giáo dạy thay. Cô giáo cần lấy phấn mới trong tủ đồ dùng học tập.
Tôi hỏi:
_Thế cô Prescott làm sao?
Debbie đáp:
_Tớ không biết. Chắc là cô ốm, tớ đoán thế.
Chris cười:
_Cô giáo dạy thay. Tuyệt. Vậy thì chín rưỡi sáng chúng mình hãy vứt tất cả sách xuống đất. Và rồi...
Tôi cắt lời:
_Không được.
Chris nói:
_Nhưng cô giáo dạy thay để làm gì kia chứ? Đừng có dở hơi như thế.
_Tớ? Một đứa dở hơi? Cậu nghĩ tớ là một đứa dở hơi hả, Chris?
Marcy nói:
_Ồ, tớ không thể hình dung cậu làm cho cô giáo dạy thay gay go thế nào đấy. Nhưng điều đó không làm cho cậu thành một đứa dở hơi đâu.
Debbie nói:
_Tớ cuộc là Chris cũng phải ngoan ngoãn với cô giáo dạy thay này - Nó hạ giọng - Cô ấy khiếp lắm.
_Cậu nói thế nghĩa là thế nào? - Tôi hỏi và luồn tay vào balô sờ con rắn cao su. Cẩn thận đấy, tôi tự nhủ.
Debbie thì thầm:
_Zack, tớ nghĩ cô ấy là ma đấy
Tôi hỏi:
_Có chuyện gì thế? Một người đang chuẩn bị cho ngày hội Ma - Ngày Chính Thức Làm Cho Zack Sợ chứ gì? Này, quên đi nhé. Không ăn thua đâu.
Debbie khăng khăng:
_Nhưng cô giáo dạy thay trông như ma thật đấy. Da cô ấy trắng kinh lên được, thậm chí cậu có thể nhìn xuyên qua da được. Rất kì quặc.
Tôi đẩy bọn chúng để đi qua:
_Vậy thì tớ rất sốt ruột muốn vào lớp. Từ giờ trở đi, kì quặc chính là điều tớ thích nhất.
Tôi đẩy cửa bước vào lớp.
Và ú ớ bật ra một tiếng kêu.
Cô giáo mới của chúng tôi đúng là một con ma.
Cô giáo dạy thay không có mặt. Nơi đáng ra là hai con mắt thì lại chỉ có hai cái hốc. Và cô bay là là trên sàn nhà.
Tôi nhìn quanh lớp. Tại sao không một ai trong lớp có vẻ sợ hãi cả?
Tôi lại nhìn cô giáo dạy thạy Một chiếc chàng mạng! Cô đeo một chiếc chàng mạng. Chính vì thế tôi mới tưởng cô không có mặt.
Và cô không bay là là. Cô mặc một chiếc áo dài trắng bồng bềnh dài đến quết đất. Và một đôi giày trắng.
Và đôi găng trắng tinh. Chuyện đó chả có gì đáng sợ cả. Hơi lạ, phải. Nhưng không đáng sợ.
Tôi hít vào một hơi thật sâu và đi ngang qua phòng để về bàn mình. Tôi cảm thấy khá tự hào về mình. Tôi đã cố không kêu lên. Và không bỏ chạy. Tôi vẫn giữ được bình tĩnh và tìm được lời giải thích.
Phải, tôi nghĩ. Tôi là một Cậu bé Thần Thông.
Tôi nhìn cô giáo dạy thay chậm rãi đưa tay lên cất mũ và chàng mạng. Mặt cô rất nhăn nheo. Và nhợt nhạt. Nhợt nhạt đến nỗi gần trắng như quần áo cô mặc. Và trông như tuyết vậy.
Xương sọ cô nhô cả lên sau làn tóc bạc mỏng dính. Chắc cô phải già đến một trăm tuổi rồi, tôi nghĩ.
Chris, Marcy và Debbie bước vào đúng lúc tiếng chuông vang lên.
Cô giáo dạy thay bắt đầu :
_Xin chào các cô các cậu. Tên ta là cô Gaunt. Ta sẽ dạy các con cho đến khi cô Prescott khỏe lại. Có thể cô Prescott sẽ nghỉ suốt cả tuần. Lát nữa trong giờ mỹ thuật chúng ta có thể làm những tấm thiếp chúc sức khỏe để gửi cô. Bây giừo mời các con đứng lên đọc Lời thề Trung thành.
Ngay sau khi chúng tôi đọc xong lời thề, cô Gaunt đưa tay lên ngăn kéo trên cùng để lấy sổ điểm danh của cô Prescott.
Cô điểm danh bằng giọng cao và run run :
_Abernathby, Danny.
_Có.
_Có à? - Cô hỏi và nhìn khắp lớp - Chỉ "có" thôi à? Vào thời của ta các cô bé và cậu bé ba giờ cũng thưa rõ tên người lớn tuổi hơn.
Danny đáp :
_Có ạ, thưa cô Gaunt.
Cô vui vẻ nói :
_Ồ, Danny, như vậy khá hơn nhiều.
Cô Gaunt gọi thêm nhiều tên nữa. Tôi nhận thấy cô để thì giờ để nói một điều gì đó với mỗi đứa trẻ sau khi đọc tên chúng trong sổ tên.
_Hassler, Christopher.
Chris đáp :
_Có ạ, thưa cô Gaunt.
_Hay quá. Giọng con rất rõ ràng, Chris - Cô Gaunt nhận xét.
Cô tiếp tục gọi tên từng đứa. Tôi tự hỏi không biết khi gọi tên tôi thì cô sẽ nói gì.
_Novi, Marcy.
Marcy trả lời :
_Có ạ, thưa cô Gaunt.
Cô Gaunt ngước nhìn Marcy :
_Tóc con đẹp quá, con thân yêu của ta.
_Cám ơn cô Gaunt.
_Pepper, Zachariah.
_Zachariah, một cái tên cổ mới đáng yêu làm sao - Cô nhắm mắt lại và thở dài.
Tôi nói :
_Mọi người đều gọi con là Zack, thưa cô Gaunt. Cả bố mẹ con cũng gọi như thế.
Cô hỏi :
_Nhưng con sẽ không phật ý nếu ta gọi con là Zachariah chứ? Con biết không, con đang làm cho một bà già rất hài lòng đấy.
Tôi thấy hai tai nóng lên. Mỗi khi tôi lúng túng bao giờ tai tôi cũng nóng bừng lên như vậy.
Tôi lúng búng :
_Nhất định rồi ạ.
Chris quay quanh ghế ngồi và ngoác miệng cười với tôi. Và nó cứ làm điệu nói đi nói lại một từ. Tôi không cần phải là một chuyên gia đọc khẩu ngữ mới hiểu được cái từ đó là dở hơi.
Sau khi điểm danh xong cô Gaunt đi đi lại lại giữa hai hàng ghế. Dường như cô đang chăm chú nghiên cứu mỗi đứa chúng tôi. Khi cô đi đến hàng ghế cuối cùng cạnh cửa sổ thì bỗng một tiếng ken két khủng khiếp vang lên trong lớp học. Tiếng động khiến răng tôi đau buốt. Tiếng gì vậy? Tôi tự hỏi.
Tôi nhìn về phía bậu cửa sổ chỗ Homer ngồi. Homer là con chuột của lớp tôi. Nó đang kéo chiếc cối xay guồng của mình. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nó chạy nhanh như vậy. Nó chạy mỗi lúc một nhanh, tiếng ken két mỗi lúc một to.
Nó làm sao ấy nhỉ? Tôi nghĩ. Chúng tôi đặt tên cho Homer là theo tên của Homer Simpson bởi vì nó giống hệt một củ khoai tây. Chạy đến đĩa đồ ăn đối với nó đã là cả một bài thể dục.
Chắc vì thế mà cái bánh xe ken két to đến thế, tôi nhận ra. Nó đã bao giờ được động đến đâu.
Cô Gaunt nhìn con Homer :
_Các con, sao nó thích thú thế kia?
Marcy nói :
_Bình thường thì nó ngủ cả ngày đấy ạ.
Cô Gaunt đi gần lại thêm mấy bước. Cô nhìn vào cái lồng của con Homer. Homer chạy càng dữ hơn.
Cô Gaunt vỗ về đùa đùa trên lồng của con chuột, nhẹ nhàng nói :
_Con chuột ngoan bé bỏng! Giờ mày sẽ im lặng, phải không nào?
Tiếng cót két bỗng im bặt ngay lập tức. Homer nhảy xuống khỏi bánh xe và ngã phịch vào đống mạt cưa dưới đáy lồng.
Ái chà, tôi nghĩ. Cô Gaunt nên mở một trường dạy chuột thì phải. Homer chẳng bao giờ chịu nghe theo những gì tôi bảo nó.
_Các con thường làm gì sau khi điểm danh?
Tay Chris vụt giơ lên thẳng tắp. Tôi biết nó định làm trò gì rồi. Nhưng lần này tôi đã có kế hoạch để đánh bại nó.
Tôi cũng giơ tay thẳng tắp lên trời.
_Nào, Zachariah.
Tôi nói :
_Thưa cô Gaunt. Ngay sau khi điểm danh chúng con sẽ ra chơi. Và ngay sau khi ra chơi chúng con sẽ ăn trưa.
Hầu hết cả lớp cười. Phải mất lâu nữa Chris mới có thể gọi mình là thằng dở hơi được.
Cô Gaunt nói :
_Ồ, ta rất thích những cậu bé có khiếu hài hước. Zachariah, nói cho ta biết, con có vui thích thế không khi phải ở lại trường sau giờ học và viết lên bảng một trăm lần câu "CON HỨA SẼ KHÔNG BAO GIỜ NGÔNG NGHÊNH NỮA"?
Cô Gaunt cầm cái que chỉ để trên khay phấn và đi về phía tôi. Mỗi khi Chris chơi khăm các giáo viên dạy thay, chẳng ai phạt nó cả. Vậy mà tôi vừa thử đùa đã bị nên lại rồi?
Cô Gaunt hỏi :
_Zachariah, con không thật sự định hỗn thế đâu, phải không?
Với mỗi từ cô Gaunt lại đập chiếc roi lên mặt bàn tôi.
Tôi lúng búng, nhìn theo ngọn roi :
_Không ạ, thưa cô Gaunt.
Cô Gaunt đáp :
_Ta biết. Vừa nhìn thấy con ta đã biết ngay con không phải là một cậu bé loại đó.
_Con chỉ định...
Cô đáp :
_Ồ, con không cần phải xin lỗi đâu. Với ta thì không cần. Con và ta sẽ hòa hợp với nhau mà.
Nói rồi cô đặt một ngón tay vào dưới cằm tôi. Bắt tôi phải ngẩng lên nhìn cô.
_Zachariah Pepper, ta sẽ để mắt đến con.
Ngay cả qua lần găng, ngón tay cô cũng lạnh buốt.
Lạnh như nước đá.
Ôi, Zach-a-ri-ah! - Tôi nghe thấy tiếng Chris gọi.
Tôi nhìn thấy nó và Marcy đang ngồi ở phía bên kia tiệm cà phê. Tôi lách qua những chiếc bàn dài đến ngồi phịch xuống chiếc ghế dài bên cạnh chúng. Chris nghiêng người tới và hôn chụt một cái :
_Zach-a-ri-ah, một cái tên đẹp làm sao! - Nó kêu lên bằng cái giọng rõ ràng mà cô Gaunt rất khoái đó.
Tôi cố phớt tỉnh, hỏi :
_Thế nào, các cậu nghĩ thế nào về cô Gaunt?
Tiffany Loomis từ góc bàn gọi với sang :
_Tớ nghĩ là cảnh sát thời trang nên bắt giữ cô ấy ngay. Không biết cô ấy lấy đâu ra cái bộ quần áo ấy nhỉ?
Danny Abernathy nói :
_Có khi cô ấy tưởng hôm nay là Lễ hội Ma cũng nên.
Tiffany tán thành :
_Phải. Nhưugn quần áo cô ấy còn kinh hơn cả trang phục trong Lễ hội Ma kia.
Tôi hỏi :
_Các cậu có để ý thấy da cô ấy nhợt nhạt như thế nào không? Không hiểu cô ấy có bao giờ đi ra ngoài trời không nhỉ?
Marcy đã ăn hết miếng sandwich của mình. Nó ngồi nhìn đăm đăm ra sân hồi lâu rồi nói :
_Cô Gaunt có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng cô ấy dạy giỏi thật sự. Ví dụ như khi cô dạy đánh vần từ weird : Weird là một từ lạ - thường thường âm i không đi sau âm e, ngoại trừ tuân theo quy luật c.
Tôi nói :
_Cô ấy là một cô giáo giỏi. Nhưng chắc là vì cô ấy dạy lâu lắm rồi. Tớ nghĩ cô ấy phải đến một trăm tuổi.
Chris nói :
_Các cậu biết là tớ nghĩ thế nào về cô Gaunt không? Tớ nghĩ là cô ấy say đắm Zach-a-ri-ah.
Tôi quát lên :
_Câm đi.
Tiffany cười, nói :
_Tuần này cô ấy bắt cậu phải cho Homer ăn.
Tôi ngước nhìn đồng hồ của tiệm cà phê. Mười phút nữa mới hết giờ ăn trưa.
_Bây giờ tớ sẽ đi cho nó ăn. Tớ muốn cho nó ăn một ít táo trong phần của tớ.
Marcy nói :
_Tớ cũng đi. Tớ còn một mẩu cần tây.
Chris nói thêm :
_Tớ cũng đi. nhưng nó đừng hòng kiếm được miếng nào trong suất ăn của tớ.
Cả ba chúng tôi cầm ba lô và đi về phía phòng học.
Khi chúng tôi chạy vào lớp, cô Gaunt gọi :
_Này các con. Các con thật là những học sinh ham học. Còn mười phút nữa mới bắt đầu tiết học mới kia mà.
Tôi giải thích :
_Con muốn cho con Homer ăn.
Cô nói :
_Zachariah, con quả là rất chu đáo.
_Cám ơn cô ạ - Tôi lẩm bẩm. Tôi chờ Chris lên tiếng cười. Nhưng nó không cười. Nó đang nhìn chằm chằm qua vai tôi, vừa chỉ vừa nói :
_Nhìn kìa. Có chuyện gì thật khủng khiếp đã xảy ra với Homer.
_Con chó ma ăn thịt nó chắc? - tôi bật lại. Chẳng lẽ Chris lại nghĩ rằng tôi có thể bị lừa một lần nữa vì những trò ngu ngốc của nó ư?
Chris nói :
_Tớ không đùa đâu. Có chuyện gì đó rất kỳ quặc đang diễn ra.
Tôi quay lại và nhìn con chuột.
Tất cả lông trên người con Homer đã biến thành trắng tinh.
5
Tất cả học sinh đi ăn trưa đều đã quay lại lớp. Chúng tôi xúm xít quanh chiếc lồng của con Homer.
Chris nói :
_Có khi ai đó đã đổi con chuột của chúng mình. Biết đâu đó không phải là Homer thì sao?
Marcy khăng khăng :
_Ồ, đó chính là Homer mà. Nhìn cái tai nó mà xem. Có thấy cái sẹo nhỏ trên đó không? Các cậu có nhớ cái lần nó bị tai nạn không? Vẫn là con Homer đây mà.
Tôi nói :
_Tớ có nghe nói người ta có thể bị như thế này sau khi trải qua một chuyện gì đó rất đáng sợ. Chỉ có điều tớ không biết là đối với thú vật cũng như vậy.
Nhưng đúng thế đấy. Và tôi biết ai là người có lỗi trong chuyện này rồi.
Cô Gaunt.
Tôi nhớ sáng nay khi cô Gaunt đứng gần cái lồng, con Homer đã phản ứng lạ lùng như thế nào. Chắc thế nào cô giáo cũng có can dự vào truyện này, tôi nghĩ. Nhất định là như vậy.
Cô Gaunt đi tới sau chúng tôi, hỏi :
_Có chuyện gì vậy?
Chris đứng lùi ra khỏi cái lồng để cô Gaunt có thể nhìn thấy và giải thích :
_Homer biến thành trắng tinh.
Ngay khi vừa nhìn thấy cô Gaunt, cả người con Homer đã bắt đầu run lên bần bật. Và nó vùi đầu vào đống mạt cưa.
Nó đang run, tôi nhận thấy. Thú vật thường biết phân biệt con người rất giỏi. Và Homer đang khiếp sợ. Ai cũng có thể nhìn thấy điều đó.
À hà, tôi nghĩ. Nếu như cô Gaunt là ma thật thì sao!
Cô Gaunt nói, cắt ngang những suy nghĩ của tôi :
_Tự nhiên biến thành trắng tinh như thế này chẳng có gì là khác thường. Rất nhiều loài vật trở thành trắng tinh khi mùa đông sắp đến. Đó là cách để chúng ngụy trang cho mình.
Danny hỏi :
_Thưa cô có phải chúng làm thế để khỏi bị các con thú khác ăn thịt không ạ?
Cô Gaunt mỉm cười với Danny :
_Giỏi lắm, Danny. Rất khó phát hiện một con vật trắng toát trong tuyết trắng. Và khó nhìn thấy có nghĩa là khó bắt được - và khó ăn thịt nữa.
_Thế có ai biết còn con vật nào khác cũng đổi màu vào mùa đông không?
Marcy nói vào :
_Con chồn ecmin có phải không ạ?
_Giỏi lắm, Marcy. - Cô Gaunt nói. - Cũng có thể đó là một biểu hiện cho thấy Homer thiếu vitamin. Điều đó cũng thường khiến loài vật thay đổi màu sắc. Có lẽ chúng ta nên hỏi thêm cô giáo dạy khoa học.
Nghĩ là cô Gaunt nói cũng có lý. Tôi lẩm bẩm :
_Ồ, mình lại bắt đầu rồi đấy. Mình gần như phát hoảng trước một chuyện vớ vẩn. Tối nay mình phải đọc cho xong cuốn "Những đứa trẻ Thần thông" mới được.
Cô Gaunt vỗ tay :
_Thôi các con, cho Homer ăn xong đi. Chúng ta còn nhiều việc phải làm.
Tôi rút cái lon đựng nước của con chuột và đi tới bồn rửa mặt ở phía sau lớp để đổ nước. Cô Gaunt đi theo :
_Zachariah, con có vẻ thích thú với bài giảng khoa học nho nhỏ của ta thì phải.
Tôi không biết nói gì. Tôi biết Chris đang nhìn mình. Miệng nó lại cong lên trong cái nụ cười ngớ ngẩn đó.
Cô Gaunt không chờ tôi trả lời mà nói thêm :
_Ta thấy rất thích dạy học khi có một học sinh nhiệt tình như thế.
Tôi gật đầu và vội vã cầm lon nước đi nhanh về chỗ chuồng con Homer. Lúc tôi đi ngang qua, Chris nói thì thầm với Tiffany :
_Cục cưng của cô giáo đã đến rồi đây.
Tiffany cười khúc khích :
Lúc tôi trở lại bàn mình, cô Gaunt đã bắt đầu bài giảng lịch sử. Cô nói :
_Chiều nay chúng ta tiếp tục nghiên cứu về cuộc Cách mạng Mỹ.
Cô mở một cái hộp và lấy ra một nắm những chú lính chì cũ kỹ đặt lên bàn. Cô ra lệnh :
_Danny, mời con lãnh đạo quân Anh. Hãy lên nhận quân của mình đi.
Trong khi Danny đi lên trên lớp, cô Gaunt hỏi :
_Ai muốn nhận vai trò của George Washington?
Rất nhiều người giơ tay. Cô đưa mắt nhìn khắp phòng.
Tôi ngồi nhìn xuống mặt bàn. Trông những chú lính chì có vẻ rất hay, nhưng tôi không muốn bị cô chọn để làm bất cứ cái gì.
Cô giáo gọi :
_Zachariah, con có thể lãnh đạo quân khởi nghĩa được không?
Tôi nghe thấy Chris cười khúc khích.
Tôi lê chân bước lên bàn cô Gaunt và lấy một nắm lính chì.
Chính lúc đó tôi nhận thấy trên cổ cô Gaunt có cái gì đó. Một vệt mực đỏ thẫm. Rất to và rất dài.
Tôi không muốn cô Gaunt nhận thấy mình đang nhìn cô, vì thế tôi nhìn xuống đám lính chì. Rồi tôi liếc trộm một cái nữa.
Cái vật trên cổ cô Gaunt động đậy.
Nó sống!
Một con giun to tướng, nhầy nhầy bò trên cổ cô Gaunt.
Con giun rất to và trông ươn ướt. Tôi nhìn cô Gaunt giơ tay lên và lấy nó khỏi cổ. Rồi cô bóp nát nó bằng những ngón tay đi găng và vứt vào sọt rác.
Tôi liếc nhìn bọn nó. Tất cả bọn chúng đang xúm xít quanh tấm bản đồ khổng lồ mà cô Gaunt đã trải ra trên sàn. Không ai để ý thấy điều gì.
Có khi đó chỉ là một mầu giấy, tôi cố thuyết phục mình. Nhưng tôi không tin như vậy.
Suốt buổi chiều hôm đó tôi không nói chuyện với ai. Sau giờ học lịch sử chúng tôi làm một tấm thiếp để gửi cho cô Prescott. Sau đó đến giờ về nhà.
Marcy, Chris và tôi cùng ra về. Nhưng tôi không hề nói với chúng về những điều mình đã nhìn thấy.
Đêm đó tôi dứt khoát đọc hết cuốn "Những đứa trẻ Thần thông".
Được rồi, Zack - sáng hôm sau tôi tự nhủ khi mở cửa lớp - đã đến lúc rồi. Hôm qua mày không hề nhìn thấy con giun nào trên cổ cô Gaunt. Hãy nhớ lại xem "Những đứa trẻ Thần thông" nói gì : Bạn chỉ nhìn thấy những điều mà bạn nghĩ là sẽ nhìn thấy.
Và mày luôn luôn nghĩ là sẽ nhìn thấy một điều gì đó đáng sợ, tôi nhắc mình.
Nhưng bây giờ thì không thế nữa!
Tôi bình tĩnh đi về bàn mình và ngồi xuống. Tôi nhìn cổ cô Gaunt thật kỹ. Da trắng muốt. Chẳng có gì khác nữa. Không có con giun nào.
Cô điểm danh và tôi bắt đầu thấy thoải mái. Chúng tôi đọc Lời thề Trung thành.
Sau đó chúng tôi bắt đầu tiết toán. Cô Gaunt hỏi :
_Ai muốn lên bảng và giảng cho cả lớp biết cách nhân một số thập phân?
Tôi cố làm cho mình khuất đi. Tôi ngồi rúm xuống ghế. Tôi an toàn. Rất nhiều đứa khác giơ tay.
Cô Gaunt hỏi :
_Thế nào, Zachariah?
Tôi thú nhận :
_Thưa cô Gaunt, thực ra con rất kém về số thập phân ạ.
_Chính vì thế chúng ta mới phải đi học, đúng không nào? - Cô Gaunt hỏi. - Như vậy chúng ta mới có thể học hỏi được thêm.
_Nhưng thưa cô, con không... - Tôi cất lời, nhưng ấp úng, miệng bỗng khô khốc.
_Con không khỏe, phải không nào? - Cô Gaunt hỏi, giọng hơi cao lên. - Con nuốt hơi khó, đúng không? Con có cần phải đến gặp y tá nhà trường không? - Cô vừa nói vừa đi giữa hai hàng ghế để đến chỗ tôi.
Cô giơ tay ra định áp lên trán tôi.
Tôi lùi ra :
_Thưa cô, con không sao cả ạ. Con vẫn khỏe.
Tôi không hề muốn chạm vào bàn tay lạnh như nước đá đó một lần nữa.
Cô Gaunt lại giơ tay ra lần nữa. Đôi tay đi găng của cô có mùi gì như mùi đất. Và trông hơi bẩn bẩn.
Và khi cô đặt bàn tay lên trán tôi, tôi nhớ lại tay bà nội tôi đôi khi lạnh buốt như thế nào. Bà nội tôi bảo đó là do tuần hoàn không tốt, và người già hay bị như vậy.
Tôi buộc mình phải ngồi im. Cô Gaunt làm sao cấm được tay khỏi lạnh buốt.
Nhưng khi cô chạm vào tôi, tôi cảm thấy cái lạnh như xuyên vào trong đầu. Như một cảm giác đau nhói.
_Tốt lắm, con không sốt, Zachariah. - Cô Gaunt nói. - Hay là con sợ sẽ có sai sót và các bạn trêu chọc.
Tôi nhún vai :
_Con chẳng hiểu gì về số thập phân cả.
_Không sao đâu. Sẽ không một ai cười con cả, Zachariah. Trong lớp ta dạy thì không. Hơn nữa, ta chưa bao giờ gặp một Zachariah nào không biết nhân số thập phân cả.
Tôi nhìn quanh cả lớp. Không học sinh nào trong lớp tỏ ra sắp cười. Ngay cả Chris cũng không. Nhưng dẫu cho bây giờ bọn chúng không cười thì tôi biết thừa sau khi tan học chúng sẽ đem tôi ra làm trò cười.
Nhưng không còn cách nào khác cả. Tôi đành đi lên bảng.
_Ba mươi bảy phẩy hai mươi chín nhân với bốn trăm bảy mươi hai phẩy sáu mươi ba. - Cô Gaunt đọc. - Hãy viết lên bảng đi, Zachariah.
Tay tôi run rẩy, chỉ viết nổi những con số.
Cô giáo nói :
_Tiếp tục. Bây giờ viết kết quả ra đi.
Tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn, nói :
_Con không thể.
_Tại sao lại thế, Zachariah? - Cô Gaunt hỏi.
_Tại vì con không biết phải làm thế nào cả.
Chẳng lẽ cô Gaunt định bắt tôi đứng đây cả ngày sao? Tôi bắt đầu hoảng sợ, hai tai nóng lên.
Cô Gaunt quả quyết nói :
_Zachariah, con có thể làm được đấy. Ta biết là con có thể làm được mà, đúng không?
Cô bước về phía tôi.
Cót két. Cót két. Cót két. Tôi lại nghe thấy tiiengs con Homer trong lồng đang cuống cuồng kéo cái cối xay.
Cô Gaunt nói :
_Yên nào, Homer. Để yên cho Zachariah tập trung suy nghĩ nào.
Tiếng cót két im bặt.
Tay tôi bơi bơi trong không khí. Tôi vê vê viên phấn giữa mấy ngón tay nhưng chẳng cảm thấy gì cả. Những ngón tay tôi đờ đẫn cả ra.
Có chuyện gì thế nhỉ? Tôi cảm thấy như tay mình bị nam châm hút lên. Và giơ lên bảng.
Rồi tôi bắt đầu viết. Tay tôi cứ viết hết con số này đến con số khác.
Cô Gaunt nói rất tự hào :
_Giỏi lắm, Zachariah. Ta biết là con có thể làm được mà.
Nhưng tôi biết không phải mình làm phép tính đó. Một cái gì đó đã làm thay tôi.
Một cái gì đó đã điều khiển cánh tay tôi.
Tay tôi lại thõng xuống cạnh sườn. Viên phấn văng khỏi tay. Nó rơi xuống sàn và gãy.
Cô Gaunt nói :
_Giỏi lắm, Zachariah. Con có thể về chỗ.
Tôi loạng choạng đi giữa hai hàng ghế để về chỗ và ngồi vào ghế. Tay tôi hơi đau đau. Ngưa ngứa.
Tôi nhìn xuống tay và lắc lắc ngón tay.
Tôi ngước nhìn cô Gaunt. Cô mỉm cười với tôi vẻ tự hào - và nháy mắt.
Chính là cô - tôi nghĩ. Cô Gaunt đã bắt tôi viết ra những con số chính xác. Cô đã điều khiển cánh tay tôi.
"Những đứa trẻ Thần thông" chả hề nhắc đến những chuyện như thế này. Tôi phải nói cho Chris và Marcy biết. Đây không phải là chuyện do tôi tưởng tượng ra. Đây là chuyện có thật.
Khi tiếng chuông báo giờ ăn trưa vang lên, tôi lao ngay ra cửa. Tôi đứng ngoài hành lang chờ Chris và Marcy.
Nhìn thấy tôi, Marcy reo lên :
_Cậu làm toán giỏi đấy.
Chris tán thành :
_Đúng thế.
Tôi bảo chúng :
_Không phải tớ làm đâu.
Chris hỏi :
_Cậu nói thế nghĩa là thế nào?
Tôi ra hiệu cho bọn chúng đi xa khỏi cửa. Tôi không muốn cô Gaunt - hay bất cứ ai khác - nghe thấy tôi nói gì.
Tôi nhắc lại :
_Không phải tớ làm đâu. Tớ chẳng biết đáp số là bao nhiêu, và tớ cũng không hề động đậy tay.
Chris hỏi :
_Cái gì?
Tôi thì thầm :
_Cô Gaunt đã điều khiển tớ. Bà ấy làm cho tay tớ chuyển động. Bà ấy là ma đấy. Tớ biết chắc như vậy.
Chris khoanh tay trước ngực và lùi lại vài bước, ré lên :
_Không!
Và nó bắt đầu cười.
Marcy khẩn khoản :
_Nào, Zack.
Tôi khăng khăng :
_Thử nghĩ mà xem. Đúng vào hôm cô giáo mới xuất hiện thì Homer biến thành trắng xóa. Nếu bị sợ hãi thì người ta sẽ bị bạc cả tóc, đúng không nào?
Chris đùa :
_Mẹ tớ bảo là từ cái hôm có tớ thì tóc mẹ tớ trở nên bạc trắng.
Marcy không để ý đến lời Chris :
_Cô Gaunt đã giải thích hiện tượng Homer trở nên trắng tinh rồi, nhớ không? Để ngụy trang hoặc vì thiếu vitamin.
Tôi khăng khăng :
_Nhưng còn có những chuyện lạ lùng khác nữa xảy ra.
Chris xen vào :
_Phải, đừng quên. Đó là chuyện Zack tìm được lời giải đúng cho câu hỏi về số thập phân.
Marcy đập vào vai Chris.
Tôi nói :
_Marcy, Chris nói đúng đấy. Tớ có biết cách giải đâu. Tớ nói cho các cậu biết : cô giáo đã làm cho tay tớ chuyển động. Còn một chuyện nữa. hôm qua tớ nhìn thấy một con giun trên cổ cô Gaunt, và thậm chí bà ta chẳng buồn bận tâm vì nó. Bà ta chỉ bắt nó đi thôi.
Marcy kêu lên :
_Tởm!
Chris đế vào :
_Tuyệt!
Tôi hỏi :
_Vậy thì chúng ta phải làm gì với cô Gaunt đây?
Chris nói :
_Đem cho bà ấy một chai thuốc Đuổi Giun chăng? Tớ đã cho con chó của em họ tớ thứ đó đấy.
Thực sự tôi chẳng trông mong Chris giúp được gì cho mình. Nhưng Marcy sẽ nói gì?
Marcy lắc đầu :
_Quả thật bà ta rất đáng kinh, Zack. Nhưng bà ta không phải là ma. Chẳng có ma quỷ gì đâu.
Ngay cả Marcy, bạn thân nhất của tôi, cũng không tin tôi. Vậy tôi biết làm gì bây giờ?
Marcy nắm cánh tay tôi và kéo tôi đi dọc hành lang :
_Thôi đi ăn đi. Biết đâu sau khi ăn trưa xong cậu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Chris nói khi đi theo chúng tôi tới tiệm cà phê :
_Tớ đói đến nỗi có thể ăn hết cả một con ngựa ma.
Đột nhiên tôi dừng lại. Marcy hỏi :
_Sao thế?
_Chẳng sao cả. Tớ để quên phần ăn trưa ở bàn. Tớ sẽ đến chỗ các cậu sau.
Tôi chạy nhanh dọc hành lang. Nếu như cô Gaunt vẫn còn ở trong lớp học thì tôi sẽ bỏ không ăn trưa, tôi nghĩ. Bởi vì nhất định tôi sẽ không chịu vào lớp một mình đâu.
Tôi nhòm vào. Lớp vắng tanh.
Tôi vội vã đi tới chỗ bàn mình và mở nắp bàn ra.
Có cái gì trăng trắng rơi xuống đất.
Đó là một chiếc găng tay của cô Gaunt.
Tại sao một chiếc găng tay của cô Gaunt lại ở trong ngăn bàn của tôi? Tôi băn khoăn. Chắc bà ta đa ng loanh quanh đâu đây, tôi đoán. và chẳng may đánh rơi chiếc găng tay ở đây.
Trong bữa ăn trưa tôi không nói gì với Marcy hay Chris về chiếc găng tay. Thật sự tôi không thích thấy nói chuyện nữa.
Sau giờ ăn trưa chúng tôi đi vào lớp. Cô Gaunt chưa kịp nói gì Chris đã giơ tay thẳng tắp.
Ôi, không - tôi nhấp nhổm trong ghế. Nó sắp nói cho mọi người biết những điều tôi kể. Nó sắp nói với mọi người rằng cô Gaunt là ma.
Chris nói :
_Thưa cô Gaunt, sắp đến Lễ hội Ma.
Tôi ngồi xuống và buông một tiếng thở phào. Chris nói :
_Và cô Prescott nói rằng chugns con sẽ có một buổi liên hoan vào thứ sáu tới.
Cô Gaunt nói :
_Vậy thì các con sẽ có buổi liên hoan đó. Bây giờ chúng ta hãy bắt đầu bằng những thứ cần có.
Debbie nói to :
_Bánh quy.
Cô Gaunt bắt đầu viết lên bảng. Viên phấn gãy và rơi khỏi tay bà ta. Bobby Dreyfuss nhặt lên đưa cho bà. Nó ngồi ngay bàn đầu.
Tôi không đọc được những chữ cô Gaunt viết trên bảng. Các chữ to bé không đều nhau. Và rất nghiêng ngả.
Marcy nói :
_Các thứ để trang trí.
Viên phấn cọ lên bảng trong khi cô Gaunt viết tiếp danh sách. Bà ta lại đánh rơi viên phấn.
Bobby lại nhặt viên phấn lên đưa cho bà ta và hỏi :
_Tay cô làm sao thế ạ?
Cô Gaunt nói :
_Cô hơi bị viêm khớp. Khi già người ta hay bị thế mà.
Bobby hỏi :
_Thưa cô Gaunt, thế tay kia của cô có bị viêm khớp không ạ?
Tôi thấy cô Gaunt lúc nào cũng đút tay phải vào trong áo. Có phải là bà ta thường viết bằng tay ấy không nhỉ? Tôi nghĩ hình như có, nhưng không nhớ rõ.
Cô Gaunt nói :
_Tại sao chúng ta lại không tập trung vào những thứ cần cho buổi liên hoan nhỉ?
Bobby nói :
_Nhưng con chỉ...
Cô Gaunt nói vẻ cứng nhắc :
_Nào Bobby. Tiếp tục danh sách đi.
Cô gaunt bỏ viên phấn xuống khay và nói :
_Có lẽ chúng ta chẳng cần lập danh sách làm gì nữa. Debbie, con thích nước giải khát gì nào?
Debbie ngập ngừng hỏi :
_Cô muốn nói là đồ uống ấy ạ?
Cô Gaunt đáp :
_Đúng thế, cưng ạ. Thường thường trong một bữa tiệc Lễ hội Ma người ta hay thích uống rượu táo. Con có uống được thứ đó không?
Debbie nói :
_Có ạ, thưa cô Gaunt.
_Thế đĩa và tách thì thế nào?
Danny vẩy tay lên trời :
_Bố con làm ở Dalby. Con tin là bố con có thể cho chúng ta dùng miễn phí được.
Cô Gaunt nói :
_Tốt lắm. Con hãy cảm ơn bố con hộ chúng ta.
Chris hỏi :
_Có được chơi các trò chơi không ạ? Chúng con đã quyên được một ít tiền ạ.
Cô Gaunt hỏi :
_Các con định chơi trò gì, Chris? Một trò gì đó kiểu như Buộc Đuôi Vào Lừa ư?
Chris nói :
_Kiểu như Đóng Nanh Cho Ma Sói thì hơn ạ. Hay là Người Chết Dựng Đứng vậy?
_Những trò đó nghe có vẻ hơi đáng sợ, phải không nào? - Cô Gaunt hỏi. Chẳng lẽ bon trẻ các con lại thích những trò đó thật ư?
Chris khăng khăng :
_Đây là Lễ hội Ma kia mà. Phải sợ mới được ạ. Con cuộc là chúng ta sẽ tìm được trò gì đó thật hay ở tiệm Dalby.
Cô Gaunt nói :
_Thế sao các con không thử đến tiệm Mua Đến Khi Nào Ngã xem sao. Đó là một chỗ mới ở gần tiệm Stop"N". Hãy đi cùng với Zack và Marcy. Các bạn ấy có thể giúp con chọn các thứ trang trí ở đó đấy. Nhưng đừng có mua thứ gì khủng khiếp quá đấy nhé.
Hồi chuông hết giờ vang lên. Tôi nhảy ra khỏi ghế và đi ra cửa.
Cô Gaunt gọi theo :
_Zachariah, con có thể ở lại đây một lát không?
Tôi hỏi :
_Chỉ một mình con thôi ạ?
Bà ta nói :
_Đừng lo. Ta chỉ muốn hỏi con một câu nhỏ thôi, cưng ạ.
Cô Gaunt chờ cho đến khi tất cả mọi người đã rời khỏi lớp. Rồi bà ta đóng cửa lại và quay về phía tôi.
Bà ta hỏi :
_Đưa lại cho ta được không?
_Đưa gì ạ, thưa cô Gaunt?
Bà ta nói :
_Zachariah, con đang giữ một vật của ta.
Tôi nói :
_Con có lấy gì đâu. Thật mà.
Bà ta nói :
_Nhưng ta nhìn thấy con bỏ nó vào trong túi áo, cưng ạ. Chắc là bây giờ nó vẫn ở trong đó mà.
Tôi thò tay vòa túi áo. Chiếc găng tay của cô giáo. Tôi quên đứt mất là mình đã nhét vào đó.
Tôi rút chiếc găng tay ra. Nó tuột khỏi tay tôi và rơi xuống đất.
Cô Gaunt hỏi :
_Zachariah, con có thể nhặt chiếc găng tay đó lên cho ta được không?
Trong khi cúi xuống, tôi nói ;
_Thưa cô Gaunt, con rất áy náy vì cô bị đau khớp ạ.
Nói rồi tôi đưa cho cô chiếc găng tay.
_Đau khớp gì kia, cưng?
_Nhưng mà cô nói với Bobby...
Cô Gaunt nói :
_Ồ, Bobby quá tọc mạch. Ta phải nói gì đó với nó chứ, đúng không nào?
Bà ta đưa tay trái ra để cầm lấy chiếc găng tay. Rồi rút tay phải giấu dưới vạt áo ra.
Trên ngón tay chẳng có chút da nào cả!
Toàn xương.
Xương của một bàn tay người.
9
Tôi bảo Marcy và Chris :
_Tay bà ta - thật là kinh khủng. Không có một tí da nào trên đó cả.
Đầu gối tôi cứng lại khi tôi nói ra điều đó.
Chúng tôi đang trên đường đến tiệm để mua đồ trang trí cho lễ hội - đến cái tiệm mà cô Gaunt nói.
Tôi nói thêm :
_Và lẽ ra chúng ta không nên đến cái tiệm này. Chúng ta không nên làm bất cứ điều gì cô Gaunt bảo.
Chris nói :
_Tớ biết cậu rồi. Nhưng cậu nhìn bàn tay cô giáo bao nhiêu lâu nào?
Tôi thừa nhận :
_Chỉ thoáng qua thôi. Cho đến khi bà ta đi xong găng vào tay. Nhưng thế là đủ rồi. Tớ đã bảo các cậu rồi - cô Gaunt là một con ma.
Marcy nói :
_Nào, Zack. Khi người ta già đi sẽ như thế đấy. Người ta bị gầy đi rất nhiều.
Tôi khăng khăng :
_Không phải chỉ là gầy đi đâu. Đó là xương - trông như xương của một bộ xương người thật sự.
Chris chỉ về phía trước và nói :
_Nhìn kìa! Kia rồi. Cửa hàng đồ trang trí kia rồi.
Tôi nhìn sang bên kia đường. Đúng vậy, cửa hàng đó kia rồi. Cô Gaunt nói tên cửa hiệu là Mua Đến Khi Ngã. Nhưng biển hiệu trên cửa hàng lại đề là Mua Đến Khi Ngã Xuống Chết.
Nhìn thấy tấm biển, Chris trêu tôi :
_Ô...ô.ô. Zack, trong ấy thể nào cũng có ma đấy. Có chắc là cậu dám vào không?
Marcy sang đường, nói :
_Chris, thôi đi đừng có ngớ ngẩn thế nữa.
Chúng tôi đến gần cửa hiệu, tôi nói :
_Hình như không mở cửa. Tớ chẳng thấy có ánh đèn nào bên trong cả.
Marcy là người đầu tiên đến trước cửa hiệu. Nó nói :
_Ồ, tớ hiểu rồi. Người ta sơn cửa sổ toàn màu đen. - Nó áp mặt vào cánh cửa sổ đen ngòm, khum tay che mắt. - Tớ chẳng nhìn thấy cái gì trong đó cả.
Nó đẩy cửa. Cánh cửa mở ra một cách dễ dàng.
Trong nhà, chỉ có một bóng đèn bẩn thỉu treo trên trần. Nó đung đưa tới lui, tới lui và hắt thành những bóng đen đáng sợ.
Cửa hàng có vẻ rất rộng, nhưng trong ánh sáng tối mờ mờ này khó mà nói chắc được. Và hình nhwu vắng tanh không có một ai.
Chris gọi :
_Này, có ai ở đây không đấy?
Không ai trả lời.
Cánh cửa sập lại sau lưng chúng tôi.
Chris lại gọi :
_Có ai ở đây không đấy?
Tôi nghe thấy tiếng sột soạt nho nhỏ. Rồi im lặng.
Mắt tôi đã quen với bóng tối. Cửa hiệu xếp đầy những chiếc giá đựng hàng cao đến tận trần nhà. Phía sau những cái giá hàng đó, phần sau của cửa hiệu chìm trong một ánh sáng đỏ thẫm.
Marcy nói :
_Thôi chúng mình đến Dalby đi. Chỗ này kinh lắm.
Tôi tán thành :
_Phải.
Chris cãi lại :
_Tớ muốn ở đây. Cuộc là chúng mình sẽ tìm được một thứ gì đó rất tuyệt cho Lễ hội Ma. Với lại tớ đã hứa với mẹ tớ là bốn giờ sẽ có mặt ở nhà. Tớ không đủ thời gian để đi chỗ khác nữa đâu.
Chris vội vã đi dọc những lối đi chật hẹp giữa hai hàng giá.
Tôi đi theo Chris. Tôi không muốn nó nói với tất cả mọi người ở trường là tôi sợ mất vái khi bước vào một cửa hiệu bán đồ trang trí cho Lễ hội Ma.
Mọi thứ có mùi là lạ. Kiểu như mùi mốc - hoặc mùi nấm. Và sàn nhà có vẻ lổn nhổn không bằng phẳng. Tôi nghe thấy có gì sào sạo dưới chân mình.
Phía sau tôi Marcy lẩm bẩm :
_Làm thế nào có thể mua cái gì ở đây một khi chẳng nhìn thấy gì kia chứ?
Chúng tôi bước tới vài bước nữa.
Sào sạo. Sào sạo. Sào sạo.
Marcy hỏi :
_Cái gì kêu ấy nhỉ?
Tôi nhìn xuống sàn nhà, nói :
_Tớ không biết --------------------------------------------------------------------------------