Ngày đó... có 1 gia đình... 4 người sống với nhau tuy ko h.p nhưng cũng được gọi là gia đình... 1 mái nhà nhỏ cùng 2 đứa con thơ sống và lớn lên trong cảnh người cha nát rượu cùng với mẹ 1 gánh cốc , ổi chiều ra công viên bán....
Thời gian cứ thế trôi qa cho đến khi người mẹ dường như 0 chịu nỗi với vãnh cực khổ....
Ly dị...!
Đó là điều hiển nhiên xảy ra với 2 đứa nhỏ.... 1 đứa chỉ mới học 3 còn anh nó họp 7. Đứa con gái sống cùng với mẹ trong 1 phòng trọ tập thể ở khi nhà thuê.... Còn anh nó sống với ba trong chính ngôi nhà 2 vợ chồng đã sống....
Nó vui lắm... nó cứ nghĩ rằng thế là xong . Từ bây giờ có thể vô tư sống mà ko cần thấy ba ngày nào cũng say sĩn hoặc la lộn với mẹ nó nữa . Nó nhãy cẫng lên và nhanh chóng thu xếp đồ đạc đi cùng với mẹ nó . Còn anh nó ... chỉ biết im lặng nhìn mẹ và em đi mà ko nói 1 lời....!
Khi dọn qa nhà mới... mẹ nó chẳng những ko còn đi bán hàng rong mà còn có tiền để 2 mẹ con sống thoải mái hơn . Càng ngày bà càng đẹp hơn , da trắng , tóc dài và dáng cũng thon ra . Rồi cái gì đến cũng đến... bà bất đầu qen người nầy người nọ... Lúc đầu thì nó cảm thấy khó chịu . Hay đi nói xấu những người đó... Nhưng sau này thì nó cũng qen dần với những cuộc thăm viến bất ngờ ...
Cuộc sống cứ thế trôi đi cho đến ngày mẹ nó đòi bán nhà . Sau những cuộc tranh cãi thì cuối cùng cũng bán để chia đôi . Thủ tục chưa hoàn thành thì anh nó bị bắt đi trại cảu tạo với tội .." Trộm cắp tài sản " . Còn ba nó thì thuê nhà sống và vẫn tiếp diễn với những cuộc nhậu vô bổ của ông . Lúc đó , nó chỉ học lớp 4 , nó đâu cân thiết fải biết những jì xảy ra xung quanh...
Có 1 ngày , mẹ nó dẫn về ra mắt 1 người và bảo nó gọi bằng bác . có cái jì đó khác với những jì trước đây . Nó cảm thấy như thế .
4 năm ...có qá dài để hiểu 1 người ko ? nhưng đủ để nó qen và hòa đồng với sự có mặt đó....!
2/ Đó và vào ngày lễ năm nó tròn 15 tuổi . Háo hức đi chơi với bạn bè mà TP nó gọi là cầu "Sông Hàn" . Lúc cuộc vui gần tàn thì nó gặp người mà nó vẫn hay gọi bằng Bác ...
Hỏi xong ông ấy nói :
_ lên xe ông chở đi ăn và chở về !
Chia tay với đám bạn xong nó ngồi lên xe . ông chở nó qa quận 3 và vào 1 quán phở ko xa đó , ăn xong ... ông nói chở nó đi chơi và chạy thẳng vào chổ có tên gọi là non nước . Lúc đó , nó hơi sợ vì cảm thấy đi qá xa . Mặc cho những lời nó nói . ông cứ chạy và bào rằng :
_đừng có sợ... Bác chỉ chở đi chơi thôi mà !
Đến lúc dừng lại chỏ thấy 1 nơi đa phần là nhà nghỉ . Nó thực sự hoảng sợ . Có lẻ linh cảm 1 điều jì đó chẳng lành , nó khóc ré lên . Càng lúc càng to . ông ấy nói :
_ con vào nghỉ với Bác 1 chút bác chở về cho ... chứ bây giờ khuya rồi ... Bác mệt lắm ...!
Nó ko chịu và đã dằn co rất lâu . Chủ trọ sợ phiền phức thì thấy nó khóc nhiều nên ko cho cả 2 vào . Đứng trước cửa . nó năn nĩ ông chở về nhưng chỉ nhận được lại những câu nói ko hay .
Có lẻ , đến bây giờ nó vẫn ko thể qên được ông ấy cầm tay nó cười , rút từ trong túi áo ra 500.000đ . Nhét vào ngực nó và nói :
_ nếu con vào trong đó với bác 1 chút thôi thì bác sẽ cho con số $ này .!
4 năm tình nghĩa chung sống ... 4 năm tình cảm gia đình... chỉ 1 câu nói ... ông như muốn rũ bỏ hết tất cả . Nó thất vọng van xin ông . Gần 1 tiếng đồng hồ sau , ông đồng ý chở nó về với điều kiện là nó sẽ vào với ông bất cứ nhà nghĩ nào nhưng fải ở Đn
Xe chạy qa cầu Sông Hàn thì trời đã sẫm tối . Đường phố đã lên đèn , kẻ đi xuôi , người đi ngược tấp nập . Nó nhìn quanh và cầu mong gặp người qen nhưng chỉ thấy những khuôn mặt qa lạ lướt qa trước mắt nó . 1 ý nghĩ hình thành trong đầu . Nó bảo ông dừng lại ở 1 nhà nghĩ rất sang trọng . Xe vừa dừng nó đã nhãy xuống và chạy thật nhanh . Chạy và chỉ biết chạy cho đến lúc nó ngừng lại thì chẳng thấy người đó đâu hết . Không biết có fải vì hên , hoặc đường phố đông người mà ông ấy ko dám dí theo và cũng có thể lương tâm ông thức tỉnh " cho tới bây giờ đôi khi nghĩ lại nó lại cười mỉa mai vì suy nghĩ đó "
3/ Nó đi... đi mà chẳng cần quan tâm mình đang đi đâu và sẽ ở đâu . Trời càng lúc càng về khuya , chỉ còn lay lất 1 vài chiếc xe chạy xuôi dọc . Sương đêm xuống ... bầu trời dần se lanh . Biết đi đâu bây giờ ? Nó tự hỏi với mình như thế . Dừng lại ở 1 mái hiên ven đường ... nó ngồi xuống ... nghĩ về những việc vừa xảy ra .... Nó bật khóc .....!
Trời gần sáng . Nó lang thang quanh các con đường mà chẳng biết mình fải đi đâu . Đó là lần đầu tiên nó biết thế nào là ngủ ngoài đường . Mua 1 ổ bánh mì ăn và suy nghĩ có nên về nhà ko ? Thật lòng bây giờ nó chẳng muốn về . Nó sẽ trả lời ra sao về việc ko về nhà đêm qa ??? và nếu gặp ông ấy ... thì nó biết fải làm jì ? Liệu mẹ nó có chịu nỗi sự thật này ko ? khi 2 người đã sống với nhau 4 năm trời . Bỗng ... nó nghĩ đến đám bạn của nó ... Biết đâu chúng sẽ giúp nó được trong lúc này ...
4/ Bạn của nó dẫn nó qua quận 3 ở ! đó là 1 nơi cách nhà nó rất xa . Nó yên tâm vì biết ở đây , mẹ nó sẽ ko kiếm ra được :-|
1 ngày , rồi 1 tuần trôi qua . Nó biết có lẻ nó sẽ nghi học . Ở đây nó cảm thấy vui lắm . Có bạn bè , có những cuộc đi chơi thâu đêm đến sáng và hơn tất cả là nó đã quen 1 người , nó ko muốn xa người ấy đâu .
Trong những ngày qua . Nó đã sống rất vui vẻ . Sống mà ko cần biết jì , ko cần suy nghĩ ngày mai sẽ ra sao ? Nó thoải mái lắm ....Nhẹ nhõm ... !
Rồi thời gian trôi qua . Cái gì đến cũng fải đến . Nó và t.y ấy ko còn nữa ....!
Chia tay ....! Trong 1 cơm mưa ... những giọt nước mắt ....!
Nhưng dường như khó quá . Xa ngoài tầm tay với . Người ta chỉ xem nó như 1 cái jì đó . Vui đùa ...! Có thể .... nó chưa bao giờ hiểu được ấy.... Những năm tháng yêu nhau . Nó đã cố gắn lắm rồi mà . Nó đã cho đi tất cả những jì nó có .... Đổi lại được jì đây ? Có chăng , chỉ là những giọt nước mắt đọng lại mỗi khi đêm về... Nó biết sống làm sao khi ko có ấy bên bạnh . Nó biết đi đâu _ về đâu khi bây giờ nó chỉ tay trắng bằng tay . Ko có anh _ ko có tất cả....!
5/ Vết thương đầu là vết thương khó phai nhất . Nó đã nguyên với lòng là ko yêu ai nữa . Bây giờ... nó đã biết đi chơi nhiều chổ lắm , nó biết thức đêm , ngủ ngoài đường và còn đi " lừa gạt " họ nữa . Nó phát hiện ra rằng . Ko có ai nuôi sống nó , chỉ có nó ., chính bản thân nó mới tồn tại lâu dài . Trong những cuộc đi chơi , nó quen với 2 đứa bạn gái mà nó cho rằng chúng chơi được . Lúc đầu , nó chỉ nghĩ dựa dẫm nhau để sống . Thân nhau làm jì ? Hay thời gian chỉ là thân ai nấy lo .
Nó đã sống như thế đó ! ban ngày thì ngồi trên mạng để lừa gạt . Còn đêm về có tiền thì đi ngũ phòng trọ . ko có thì ngũ ngoài đuờng hoặc thức đêm.... Cuộc sống như thế rồi cũng trôi qua . Nó đã quen , đã sống , đã dần qa tay những người khác . Nhưng với nó ... đó ko khác jì 1 trò đùa vô nghĩa... Nó biết nó yêu ai ? cần jì ? và đang làm jì ??? Nhưng thực lòng nó chẵng muốn dừng lại . Nó muốn làm 1 cái jì đó ... muốn đập phá tất cả . Có lẻ ... bây giờ ... đây là lần đầu tiên nó nghĩ về cuộc đời nó . Thực ra ... nó chẳng có jì cả . Nó nghèo! Nghèo 1 cách hoàn toàn... Từ tiền lẫn sắc . Còn bạn bè ? Ừ.. ! có đó ... nhưng biết có là mãi mãi ko ? hay chỉ 1 sớm 1 chiều...
Cơn gió thoáng qua... Nó cảm giác lạnh buốt . Đông đến rồi... 2 năm trước nó đã trải qa mùa đông với mẹ . Rồi cũng 1 năm trước đây , nó từng lang thang với ấy trong những cơm mưa . Những lúc đêm về , ấy ôm nó ngũ như sưởi ấm tim nó . Mỗi khi cô đơn , lúc cảm thấy trống rỗng , ấy ở bên nó , cho nó biết thế nào là hạnh phúc . Những giờ còn đâu nữa ... biết bao nhiêu là kỉ niệm . Chỉ 1 tiếng chia tay ... ấy dần qên nó như qên những giấc mơ ...!
Mỗi lúc nghĩ đến thì có cái jì đó ... Nhói trong nó !
Nó cảm giác nhớ nhà quá . ! Đã bao lâu rồi nó ko về nhà nhỉ ? Hình như đã lâu lắm rồi. Những kỉ niệm ngày xưa chợt hiện về trong nó . Nó chợt cảm thấy tiếc ... fải chi ngày xưa nó suy nghĩ sâu hơn thì làm jì có nó nhơ nhớp của bây giờ ...!
Chia tay với 2 đứa bạn xong . Nó chạy như bay về nhà . Nhìn lại những vật dụng trước đây của nó , 1 cảm giác rộn ràng . Mẹ nó chẳng nói jì , chỉ ôm nó và nói đừng có đi nữa . Bà đã chia tay với ông ấy . Nó muốn kể cho mẹ nó nghe , nhưng thôi . Cái gì qua rồi để nó qua đi , đào làm jì ? bới ... xới làm jì cho xốn xang từng góc cuộc đời của mỗi con người ...!
6/ Dường như cuộc đời ko bao giờ như mình muốn được . Ông trời như muốn trêu với nó . Nó đã ... cố gắn... làm lại từ đầu . Cố gắn xóa đi cái đi cái quá khứ mà nó ko muốn nhắc đến ... nhưng sao khó quá ...
Hằng ngày , nhìn 2 mẹ con xum vầy bên mâm cơm nó chợt cảm thấy ấm lòng biết bao nhiêu . Cái cảm giác bình yên chưa tới thì xen lẫn đó là sự lo âu . Thật tình bây giờ nó mới nhận thấy mẹ nó nghèo quá . Những bữa ăn đôi khi chỉ là dĩa rau luộc. Có lúc gạo cũng hết nữa . Rồi những lần người ta đến đòi nợ , đòi $ nhà . Nó thương mẹ lắm . Nhìn cảnh người ta nói lên đầu mẹ nó , nó cảm thấy bất lực biết bao nhiêu . Nó muốn làm jì đó ... muốn có thật nhiều tiền để trang trải cuộc sống của 2 mẹ con . Nó chẳng muốn sống cảnh đói nghèo như thế này nữa đâu . Chuyên jì đến rồi cũng đến ... Nó cùng 2 đứa bạn thân đi lại . Bấy giờ ko còn là những lần mìn đơn giản . Nó và bạn nó bắt đầu biết kiếm được nhiều tiền hơn bằng cách đi chấn lột những đứa ngang tuổi nó với những chiếc xe đạp , sợi dây chuyền , điên thoại ... Nó biết làm thế là ko đúng , là ác , Nhưng nó làm sao dừng lại được nữa khi bàn tay nó lỡ dơ , thân xác nó lỡ nhớp rồi. Liệu làm lại từ đầu có được nữa ko ? còn ý nghĩa jì ko ? Nó bây giờ còn jì , có jì giữ nữa . Có lẻ mất anh _ Nó mất tất cả .!
Thường thì cuộc sống , đôi khi người ta đã quen với những đồng tiền ko làm do sức lao động mà có , chỉ 1 vài tiếng đồng hồ nó có thể kím 1 số tiền mà lương của người khác đến gần 1 tháng . Nó xài quen mất rồi . Nó chưa từng nghĩ sẽ có 1 ngày số tiền đó ko còn nữa . Nó sợ cãnh đói kém lắm , nó sợ fải đối diện với thực tế . Nhưng rồi ... 1 tuần , 1 tháng nó ko làm ra tiền nữa . Vì fải đối diện với CA . Nó sợ mẹ nó biết và ko muốn mẹ thấy 1 người xấu xa trong nó .
Bạn bè nó kháo nhau rằng :
_ ko cần làm như thế nữa ... chỉ cần đi chơi với người ta 1 lát thì có tiền liền .
Lúc đầu , có còn chần chừ . Nhưng khi nghĩ đến sự đói kém ... nó ko muốn đối diện như thế ...
....Ừ ....! Thế đó ...! Cuối cùng , nó đã lao vào cái nghề . Nghề mà xã hội người ta khinh khi , chà đạp . Vùi dập trong những cơm say , những cuộc đi chơi , những điếu thuốc . Nó thực sự ko còn là nó của ngày xưa nữa . Cuộc sống của nó bây giờ chỉ biết có tiền .
7/ Cuộc đời thì mấy ai ko vấp fải sai lầm . Nó đã đi từ sai lầm này đến sai lầm khác . !
Ngồi trong căn phòng tối . 1 mình đối diện với 4 bức tường . Nó chợt cảm thấy lẻ loi hơn bao giờ hết . Trước đây , nó chưa hề có cảm giác này . Nó sống như 1 con búp bê ko có suy nghĩ . Lao vào đời như 1 con thiêu thân . 17 tuổi đời , nó đã là 1 con đĩ non . Có người từng hỏi nó :
_ em làm nghề này lâu chưa ?
Nó chợt cảm thấy ghê tởm với bản thân mình . Nhìn người ta vui vẻ cắp sách đến trường . Ngây thơ , hồn hiên với tuổi mới lớn , khó khao khát biết bao . Còn đây những lúc mè nheo với ba , những nụ cười nồng ấm bên gia đình . Bây giờ... nó chỉ còn mình nó , lẻ loi... cô độc trên đường đời .
Fải chi , nó đừng qua quận 3 , đừng quen biết anh . Thì có lẻ bây giờ anh ko để lại vết thương quá lớn cho nó thế này . Fải chi . ba mẹ đừng ly dị , nhà nó đừng nghèo để fải đối diện với cơm , áo , gạo , tiền thì có lẻ bây giờ nó đang sống hạnh phúc ở 1 nơi nào đó . Và fải chi ... nó đừng sinh ra đời , ko tồn tại thì đâu fải mang 1 tấm thân nhơ nhớp . Có chăng tạo hóa sinh ra nó là 1 sai lầm . Nó ko nên sống , ko nên tồn tại như 1 kí sinh trùng trên cuộc đời ...Chẳng ai chào đón , cần nó cả . 1 cuộc sống ... Vô vị ...!
8/ Nó và anh tình cờ quen nhau trong buổi đi chơi do thằng bạn giới thiệu . Lúc đầu nó chỉ nghi tiếp xúc cho vui chứ thật lòng cũng chẳng muốn quen ai . Trong 1 lúc tình cờ , anh đã nói chiện với nó rất nhiều . Anh kể về cuộc sống và trước đây cũng từng quen 1 người nhưng đã chia tay . Càng nói , anh càng cuốn nó vào câu chuyện. Nó cũng đã kể cho anh nghe về tình yêu của nó . Sự thất vọng khi chia tay , niềm đau lẫn sự chua xót . Đêm đó , nó đã vui vì có người hiểu nó . Nó đã nói , nói rất nhiều về cuộc sống của nó chỉ mong tìm thấy sự đồng cảm , niềm an ũi khi được chia sẽ . Ngày qua ngày , anh và nó trở nên thân thiết hơn rồi quen nhau lúc nào ko hay .
Nó ko biết đó có fải là tình yêu hay ko nhưng khi ở bên anh , nó cảm thấy ấm áp . Anh như làn gió mát xoa dịu trong nó nỗi đau fải bội . Bây giờ , nó còn cần jì hơn nữa , 1 vòng tay có thể sưởi ấm cho nó những lúc đông về ... Tình yêu đến với nó nhanh như cơn gió thoáng qua . Ko hạnh phúc như ở bên ấy nhưng cho nó cảm giác an toàn , nhẹ nhõm .
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi . Nó đã cho anh tất cả những jì nó có thể ....! Nó vui lắm , 1 h.p đơn giản cuối cùng cũng đến.. Anh đối xữ với nó tốt lắm , còn dẫn nó về ra mắt nội ngoại nữa . Anh vẽ ra 1 tương lai tốt đẹp với 1 ngôi nhà nhỏ cũng những đứa con thơ . Thế đó ... cuối cùng có cũng kím ra 1 bến đỗ an toàn . Nó tự dăn với nòng hãy quên ấy của ngày xưa đi . Sống với thực tại và hạnh phúc với những jì mình đang có .
Nhưng...!
Cuộc đời là những chiếc thuyền mà khi ra khơi , những con sóng luôn làm cho nó trôi nỗi chứ ko bình lặng mãi được . Nó tưởng đâu đó là kết thúc có hậu của câu chuyện nhưng đâu biết rằng cuộc dời nó rẽ sang 1 ngõ hẽm khác khi biết mình mang baby trong người....!
9/ Đó là vào 1 ngày , nó cảm thấy mệy mõi liền rũ con bạn đi khám . Siêu âm xong , nó mới biết mình chuẩn bị làm mẹ . 1 sinh linh bé nhỏ đang hình thành trong người nó , chỉ mới 4 tuần tuổi.
Nó vui lắm , nó như 1 con ngố , đi đâu cũng nhìn họ mỉm cười . Nó muốn ré thật to lên cho mọi người biết là nó sắp làm mẹ . Rồi đây , sẽ có 1 gia đình hạnh phúc cũng tiếng cười đùa của trẻ con . Bạn nó cũng vui với nó , chia sẽ niềm hạnh phúc đó . Ngay lúc này đây , nó liền nghĩ đến anh . làm sao để cho anh sự bất ngờ đây . Nó liền chạy như bay đến báo cho anh biết . Cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay , anh bình thản 1 cách lạ lùng . Anh chỉ bảo :
_ để từ từ rồi anh tính .
Có cái jì đó nhói trong nó . Nó hụt hẫng vì anh . Rồi nó cũng tự an ũi lấy mình , chắc là anh bất ngờ đó thôi . Anh nói nó :
_ em về đi ko bạn chờ , rồi anh sẽ lên nói chuyện với em sau .
1 tuần , 2 tuần rồi 1 tháng anh ko lên . Cũng chẵng thèm liên lạc hỏi thăm nó . Vừa mệt mõi vì bị thai hành , vừa thắc mắc lại tũi thân tại sao anh ko lên. Linh cảm báo cho nó việc jì đó chẳng lành . Nó liền đi kím anh. Gặp nó , anh như người xa lạ . ko hỏi thăm cũng ko quan tâm rằng nó thế nào . Huyên thuyên nói chuyện với bạn bè mà ko biết rằng nước mắt đang chảu dần trong khóe mắt nó . Rồi nó cũng tự trấn tĩnh lại . Cố gắn gượng cười với bạn bè , nó ko muốn có sự thương hại nào dành cho nó . 1 tháng nữa lại trôi qua . Nó ngóng trông anh. Mỗi lần nghe tiếng xe quen thuốc tim nó lại thót lên. Nó tưởng là anh lên , nhưng ko fảu . Dường như sự chờ đợi của nó là mõi mòn. Anh ko lên , ko đoái hoài jì đến nó . Nó đã khóc , khóc thật nhiều . Fải chăng anh đã quyên nó ?
Viết cho anh 1 bức thư , trong thư nói rằng nó đã phá bỏ giọt máu của anh và nó chỉ vì sự vô tình , hững hờ và thiếu trách nhiệm của anh . Gởi xong , nó lại chờ , ngóng trông anh 1 cách vô vọng . Anh vẫn ko hồi âm cho nó , bạn bè nó nói rằng thấy anh vẫn đi chơi , vẫn cười vẫn nói như ko có chuyện jì xảy ra .
Khi cái thai được 4 tháng , nó ko thể giữ mọi chuyện bí mật mãi được , rồi mọi người biết là nó đang mang thai . Điều nó lo sợ là mẹ nó , chắc bà sẽ chết mất . Cuối cùng , nó nhờ 1 người mà nó nhận là " ba nuôi " báo cho mẹ nó biết . Nói chuyện với ba xong , mẹ nó khóc ngất và ko muốn sống nữa . Nó sợ lắm . Nó đã trốn qua nhà bạn để ko nhìn thấy sự đau khổ của mẹ . Mẹ nó nói :
_ fá đi con , cắt tóc rồi làm lại từ đầu ... nếu ko má sẽ chết mất ...!
Đứng giữa 2 con đường fải chọn . Nó thật sự ko biết fải làm sao . nếu mẹ có chuyện jì thì suốt cuộc đời nó sẽ ko có lấy 1 ngày sống vui vẻ . Còn fá đứa con này , thì nó chưa bao giờ muốn .
Khóc chán chê . Nó quyến định xuống nhà gặp mẹ anh . Tất cả ko như nó nghĩ , đằng sau vẻ mặt bình thản đó là 1 con người đáng khinh bỉ . Bà cũng như anh , thờ ơ , lạnh lìng và cũng chẵng cần quan tâm đứa cháu này . Khi gọi anh về nhà , nhìn khuôn mặt anh , vừa thân quen lại như rất xa lạ . Đến bây giờ, chắc có lẻ suốt cuộc đời nó cũng ko quên được câu anh nói .
_ Thích cái jì anh chiều ... giá bao nhiêu ? anh chịu...
_ Đừng có đến làm fiền anh
Xót xa cho cuộc đời nó , 1 hi vọng cuối cùng lé loi trong cuộc đời nó cũng vụt tắt . Nó đã nghĩ nó sẽ van xin anh , cứu vớt 1 ít danh dự cho gia đình đó , hãy cho nó 1 tia hi vọng để sống . Nhưng đứng trước anh , nghe câu anh nói , nó sững sờ ... ko bật thành lời. Lầm lũi ra về , nó ko dám tin rằng có 1 ngày nó lâm vào tình cảm như thế này .
Lang thang ra biển ... ngồi trên 1 bãi đất trống... Mưa lất phất rơi . Bất chợt nó nhớ về những kĩ niệm đã qua . Nó bật khóc ! Nó ko muốn đối diện với sự thật rằng anh lừa dối nó . Những lời anh nói , 1 ngôi nhà nhỏ... Những đứa con ... Anh sẽ giúp nó làm lại từ đầu . Chấp nhận tất cả quá khứ của nó . Chỉ cần biết hiện tại nó và anh thôi. Thế mà bây giờ ... Anh nói với bạn bè nó rằng :
_ anh ko thế chấp nhận 1 người vợ biết thuốc , rượu và có 1 quá khứ sa đọa .
Nó đã rất tin tưởng ở anh . Nó nghĩ rằng mình sẽ làm lại từ đầu , sẽ quên tất cả ,thành con người mới 1 hiện tại mới . Nhưng lòng người thay trắng đối đen . 1 bờ môi mà anh lại nói nên 2 lời . Anh thay đổi nhanh đến nó cũng ko ngờ . Cuộc đời với nó , đã quá đau đơn , nó chỉ mong 1 ước muốn bình dị thôi. Được làm mẹ , được có người quan tâm và những đứa con . Nó sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu . Thế mà anh nhẫn tâm chà đạp lên ước mơ đó . Anh dập tắt niềm hi vọng , nỗi khát khao được sống của nó . Anh ác lắm , anh nỡ cứa lên vết thương đã lành của nó sao ??? Rồi , nó sẽ sống làm sao ? sẽ đối diện ra sao với dư luận . Rằng.... con nó , chỉ là 1 đứa con hoang... 1 đứa con ko cha ... ko thừa nhận. Liệu bây giờ , nó có vượt dậy nỗi ko ? Có đủ can đảm để đối chọi với nỗi đau này ?
Nó như ko còn là chính nó nữa , 1 người mất lý trí . Đôi bàn chân bước dọc bờ biển .. đi mà ko cảm nhận rằng sẽ đi đâu... Rồi dần ra biển . Có lẻ.... đây là lối thoát tốt nhất cho nó... Nó muốn tan biến . Về 1 nơi nào đó ko có sự vui , buồn , nỗi chua xót , sự đắng cau đang đè nặng lên đôi vai nó , và ko có sự tồn tại của những con người khốn nạn.
Mưa... rới ướt đẫm áo nó ... nước biển cao dần lên người... ko cảm thấy lạnh nữa . Chỉ vài bước nữa thôi... nó sẽ làm được điều mình muốn rồi. Đâu đó ... nghe văng vẳng tiếng người ta réo... nhưng ko biết ở đâu. 1 bàn tay nắm chặt vai nó. Người ta lôi nó lên bờ... Mặc kệ... nó đã quá mệt mõi để vùng vẫy .
Nhiều lời an ũi , những lời động viên... 1 cái tát tai của ai đó ... rồi trách mắng... những cái nhìn soi mói . Nó đứng dậy lặng lẽ ra về như lúc đến ...!
10/ Nó đã chấp nhận đi hủy bỏ giọt máu đang tồn tại trong nó . Vào tới bệnh viện . Nhìn người ta vui vẻ đi khám . Rồi cũng có nhưng cái mặt tái xanh khi vừa bước từ phòng phá ra . Nó mĩm cười tự an ũi lấy mình rằng đâu fải chỉ có nó là ác ... Khi vào phòng rồi , trong lúc chờ đến mình . Nó mới run rẫy ... nhìn những dụng cụ dao kéo rồi những cái ống bơm thật to . Hút xong người ta vứt bỏ vào thùng rác 1 cách ko thương tiếc . Cầm tờ giấy vừa siêu âm xong , nó thấy rõ con mình đã có chân , có tay . Nó đã tượng hình rồi . Nhìn vẻ mặt tràn trề hạnh phúc của những bà mẹ sắp chào đón con mình ra đời . Nó ko muốn ... ko muốn giết con mình khi nó còn trong bụng.
Chạy 1 mạch ra ngoài... Nó van xin mẹ nó đừng bắt hủy bỏ giọt máu trong người nó ... Đó cũng là con người mà ....