|
| Không thể để tuột tay em lần thứ 3 | |
| Tác giả | Thông điệp |
---|
zịt lùn VIP Moderator
Posts : 200 Points : 372 Ngày tham gia : 06/09/2010 Tuổi : 30
| Tiêu đề: Không thể để tuột tay em lần thứ 3 Sun Sep 12, 2010 1:40 am | |
|
|
|
Kì 1: Chia tay lần thứ nhất nguồn kênh 14 Tôi và anh xa nhau đã gần 1 năm… Một năm, đủ để tôi có thể mạnh mẽ sống như trước, cố gắng che giấu hoàn toàn sự chuếnh choáng của bản thân…
Tùng Lâm Chiều thứ 5, sau một đồ án thành công, tôi tự cho phép mình trốn trong góc trà quen thuộc… Không phải là lần đầu tiên đi một mình, nhưng có lẽ là lần đầu tiên tôi đến đây vào giữa tuần, cái cảm giác ngạc nhiên là cảm giác rõ rệt nhất lúc này, nơi đây yên tĩnh lạ thường. Khách ra vào thưa thớt, nhưng họ đến và đi vội vàng, đôi khi tôi lắc đầu tự thắc mắc: tại sao lại là uống trà, mà không phải dành chút thời gian thực sự để thưởng trà nhỉ? Suốt cả buổi chiều, em ngồi bàn trước mắt tôi, im lặng với tách trà cả tiếng đồng hồ… Cứ lặng lẽ như thế… Ấn tượng ban đầu chẳng có mấy đặc biệt. Duy có đôi mắt. Mắt em đẹp, mi dài và long lanh, nhưng khi nhìn xa xăm, thì nó lại mang một nỗi buồn “to tát” đến khó tả. … Lần thứ 2, thứ 3, thứ 4… Tôi gặp lại em, vẫn chỗ ngồi ấy, vào mỗi buổi chiều thứ 5 hàng tuần. Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại đến đây vào giữa tuần, chẳng lẽ chỉ làm một việc vô nghĩa là thay đổi lịch trà để ngắm một cô gái? Không, đấy có lẽ không phải tính cách của tôi. Bởi một thằng con trai như tôi chỉ cần cười một cái là cũng làm khối cô gái chết đứng, vậy tại sao… Em những-lần-sau khác hơn ánh mắt xa xăm của lần đầu tiên gặp mặt, khuôn mặt không một hạt bộn bề mà rất bình thản, xen chút thơ ngây. Có đôi lúc em ngồi im lặng như khúc tượng với cái headphone đính trên tai, có những lúc em chăm chú vào một cuốn sách, có những lúc em mở laptop và viết một vài điều gì đó… Nếu nói để tìm ra một nét đặc biệt của em, thì tôi không biết dùng từ gì cả… Bởi lẽ mỗi cô gái đều có nét riêng cuốn hút người khác, còn em, thật khó nói… Có lẽ từ em toát ra một vẻ đẹp rất giản dị, có lẽ là thánh thiện.
******* Thiên Trang Tùng Lâm đến với tôi nhẹ nhàng như một cơn gió thu, ngào ngạt và quyến rũ… Ngày chúng tôi gặp nhau cũng rất “tình cờ và bất ngờ”… … Tôi vào Trà Hoa sau khi đặt vào trong đầu cả mớ hỗn độn vô hình… Tình trạng quan hệ: độc thân. Sức khỏe: tàm tạm. Tiền bạc: đủ dùng. Công việc: Te tua! Tôi vừa bị phàn nàn gay gắt về bài viết lần này. Thật may là hôm nay tôi có hẹn với Trà Hoa, nghĩa là, bắt buộc mọi nỗi bực dọc tôi vừa có phải như một con sóng ngoài biển, đến nhanh chóng, và gió sẽ hút nó đi nhẹ nhàng. Chỉ là nói lí thuyết như thế thôi, bởi có mấy ai có thể ném cơn giận to đùng đi ngay lập tức? Trà Hoa vẫn thưa thớt, giữa tuần mà, đó là lí do tôi thích đến đây vào mỗi chiều thứ 5, tha hồ vùng vẫy suy nghĩ, một mình một không gian, một mình một thú vui, một mình giải quyết mọi vấn đề trong đầu. Một anh chàng, khá điển trai, có lẽ là lần đầu tiên đến đây, bởi hình như chưa bao giờ tôi gặp anh thì phải. Trong quán chỉ có 2 người ngồi “thưởng trà”, một trong ấy là tôi. Anh ta cũng biết và rảnh rỗi thời gian để thưởng trà? Tuyệt! Hay cũng có thể anh ấy đang gặp một chuyện gì đó bực tức như tôi lúc này? Haha, không biết, điều ấy không phải chuyện của tôi… … Sau này khi chính thức làm quen, và nhận lời làm bạn gái của Tùng Lâm, tôi vẫn cứ đùa rằng có phải anh tập thói quen đến Trà Hoa vì muốn tán tỉnh tôi. Cả 2 đã bất ngờ rằng đều là “tín đồ” của Trà Hoa mà chúng tôi lại chưa bao giờ gặp mặt nhau, có phải đến giờ mới là duyên phận không? Đông này rất ấm. Tôi không biết là có phải tình yêu có sức nóng to lớn đến thế không? Tôi là đứa không tin vào những gì gọi là “tình yêu sét đánh” mà không qua tình bạn và tìm hiểu. Bởi tôi đến với anh chỉ sau vài lần gặp gỡ nói chuyện… Nhưng có điều chắc chắn rằng cả tôi và anh đều nghĩ chúng tôi sinh ra là để yêu nhau. Và vì bởi sinh ra là để dành cho nhau, nên chúng tôi mới có một mùa đông tuyệt vời đến thế.
******* Tùng Lâm Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ có một mùa đông lạnh. Nhưng không, ngay từ khi gặp em, tôi đã biết rằng em rất đặc biệt, em, là người con gái của cuộc đời tôi. Khi thì tôi thấy em ngọt ngào, dịu dàng và đằm thắm. Khi thì em lại trở thành cô bé hồn nhiên, vô tư và pha chút ngốc nghếch… Em làm tôi thích ra ngoài đường ngày gió, bởi sẽ có em ngồi sau ôm tôi thật chặt. Em làm tôi thích dậy sớm, bởi sẽ có em cùng đi ăn sáng, uống trà – dù rất vội vàng. Em làm tôi thích chú tâm vào công việc, bởi em vẫn hay tròn mắt nhìn mỗi khi tôi quay như quạt máy với đống đồ án và tấm tắc: “Cố lên anh ha, nhưng đừng làm việc quá sức, em sẽ thương lắm”. Em làm tôi thích đi làm và về nhà đúng giờ, bởi tôi phải đưa mọi việc vào thời gian biếu thì mới có thể có cơ hội đi đón em sau giờ làm, đưa em đi mua đồ, hay cùng em ngồi ăn những thứ con gái thích. Em làm tôi thích đi vào rạp phim, bởi bên tôi có một cô bé víu lấy tay tôi mỗi khi xem phim kinh dị, khẽ lau nước mắt khi xem Hàn, phá lên cười khanh khách mỗi khi xem phim hài, và ôm trầm lấy tôi xuýt xoa: “Ôi giống đôi mình anh nhỉ!” khi thấy một đôi tình yêu nào đó đẹp như mơ trong phim. Nhưng cuộc tình nào rồi cũng có những rắc rối nho nhỏ… Tôi và em bắt đầu có những xích mích chẳng thể lí giải… Có phải bởi cả tôi và em quá giống nhau, và một trong những cái giống nhau phức tạp nhất… là thích cầu toàn, hoàn hảo?... Chúng tôi bị cuốn vào vòng xoáy công việc… Những mệt mỏi trên khuôn mặt em, mớ hỗn độn trong công việc của tôi… Có đôi lúc tôi giật mình… Không biết tôi còn là điểm dựa an toàn của em? Không biết mỗi câu chuyện tôi kể có làm em cười? Không biết… tôi có còn hoàn hảo số 1 trong mắt em?... Nụ cười ngây thơ hồn nhiên ngày trước thiếu vắng dần, thời gian gặp gỡ bó hẹp, có đôi lúc những khúc mắc giận hờn chưa kịp giải quyết thì cả 2 đã lại phải tạm gác lại một bên để quay lại công việc bù đầu trước mắt… Những ngày tháng bắt đầu chẳng yên ổn…
******* Thiên Trang, Trà Hoa một mình, Tôi hiểu tại sao chúng tôi chia tay. Từ trước đến giờ tôi cứ tự mãn rằng mình hơn người khác bởi bản thân đang giữ một thứ thủy tinh kim cương, không bao giờ vỡ, nhưng sự thật thì không phải như thế… Đã là thủy tinh, thì chẳng thể là kim cương… Nếu một ngày tự dưng ta thấy chán nhau?... Tự dưng thấy không còn thời gian dành cho nhau? Tự dưng thấy gặp nhau chỉ là giận hờn vu vơ, là mệt mỏi, là khoảng trống?... Nếu một ngày người ta thấy gặp nhau không còn là một nhu cầu bức thiết trong cuộc sống? Nếu một ngày người ta thấy thiếu vắng người kia thế giới vẫn quay đều, chẳng có gì thay đổi?.. Nếu một ngày người ta chấp nhận buông tay nhau một cách bình thản quá đỗi… Rồi mới giật mình trống vắng? Đôi khi bản thân người ta thấy mình ngu ngốc khi đặt niềm tin quá lớn vào một điều gì đó, và thường thì sẽ thất vọng… Tôi nghĩ mình cũng đang rơi vào tình trạng ấy. Cũng có thể bởi anh yêu tôi quá ngọt ngào, nên chia tay thì sẽ quá đắng cay… Tôi luôn dè bỉu tất cả những hành động xót xa đau đớn sau khi thất tình… Nhưng tôi lại đang như thế… Nguyên tắc thứ nhất: Khóc đi, nhưng đừng để người khác thấy, đừng để bất cứ ai biết rằng mình vừa bước ra khỏi một cuộc tình tan vỡ. Nguyên tắc thứ hai: Tình yêu là tình yêu, cuộc sống là cuộc sống, tình yêu có thể vỡ nhưng cuộc sống không thể vỡ. Nguyên tắc thứ ba: Sống chấp nhận và nâng niu tình cảm cũng như quá khứ, không ai (chính ta) được xóa sạch của bản thân mình. Tôi ép mình thực hiện 3 nguyên tắc ấy. Khả quan mà nói, cuộc sống của tôi tiếp diễn rất bình thường, công việc phải được hoàn thành tốt như nó đã định, cái tên Thiên Trang phải được xếp lên hàng đầu. Bi quan mà nói, nội tâm của tôi khó chịu vô cùng. ******* Tùng Lâm,
Vết xước, Tôi hiểu hơn ai hết nỗi đau của một người bị bỏ rơi từ xa… Nhưng ngay lúc ấy, thì trong tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất là nói chia tay, và cách dễ dàng nhất để không đau khi nhìn những giọt nước mắt của em là dùng đến chiếc điện thoại… Và, người tôi làm đau là chính em, tôi đã để em nếm phải nỗi đau tôi đã từng phải chịu một cách ngu ngốc… Chẳng cần gặp mặt, tôi cũng có thể tưởng tượng ra em bây giờ như thế nào… Em là một người giấu cảm xúc rất tốt, nhưng với người khác thôi… Tôi đã từng thấy em trước mặt mọi người bình thản như không có chuyện gì buồn rồi ngay khi chạy đến gặp tôi, em ôm chặt tôi và òa khóc nức nở, tất cả những cảm xúc em dồn nén lại làm tiếng khóc òa của em nấc lên từng hồi… Tôi sợ những giọt nước mắt của em, nó có quyền lực ghê gớm… Khi em giận tôi, em khóc, những giọt nước mắt ấy làm tôi luống cuống trách mình vụng về… Khi em buồn vì chuyện cuộc sống, em khóc, những giọt nước mắt ấy làm tôi xót thương và thấy não nề như chính tôi lúc ấy… Có lẽ đấy cũng là một phần lí do tôi không hẹn em, một cái hẹn lần cuối, bởi tôi sợ thấy em khóc…. Vậy là, tôi đã để tuột tay em… Nếu như ai đó hỏi tại sao chúng tôi chia tay, có lẽ cách giải thích dễ dàng nhất là hai tiếng “hết yêu”. Nhưng với riêng tôi, thì cách giải thích ấy không ổn thỏa… Bởi tôi chưa hề hết yêu em. Dù sao, có lẽ đây là cách tốt nhất để em yên lòng… Có lẽ, chỉ có một cách là tôi thể hiện ra ngoài rằng tôi sống tốt, thì em mới chịu chấp nhận chia tay…
******* Thiên Trang, Chuếnh choáng Càng vào thu thì tôi càng phát hiện ra mình chuếnh choáng. Thu ngọt quá làm tôi nhớ anh. Gió đã ngào ngạt hương. Tôi nhớ những ngày anh đưa tôi đi qua các con phố dài với những câu chuyện bất tận mà người nói chủ yếu là tôi. Anh ngắt cho tôi nhành hoa sữa, để đêm về tôi nhắn tin cho anh: “Bắt đền anh, hoa sữa làm em mất ngủ, vì nhớ anh!”… Tôi nhớ tất cả các sự kiện, nhớ tất cả những gì liên quan đến anh, nhớ tất cả những gì tôi cất giấu trong lòng mà không dám nhìn lại. Dường như, đây mới là lúc tôi thực sự “khủng hoảng” sau khi chia tay, bởi tôi không thể điều khiển cảm xúc của mình… Sự thật là, cảm xúc không phải là thứ có thể điều khiển. Tất cả quà tặng của anh tôi cho vào hòm to, khóa chặt chẽ, giấu chìa khóa vào két. Tôi tự bắt mình không được nhớ, không được nhắc, không được nhìn, không được nghe, bất cứ gì liên quan đến anh. Rút cục, tôi không làm được. Trống vắng những thứ quen thuộc là cảm giác không hề vui vẻ. Tôi lại lôi tất cả ra, xếp vào vị trí của từng thứ trong phòng. Tôi thừa hiểu, đấy là tôi đã cho mình cơ hội được yếu lòng, yếu lòng đấy, nhưng vẫn cứ hét to lên rằng: “Ngớ ngẩn, việc gì mình phải trốn chạy!” cho nó “anh hùng”, cứ hét to lên rằng: “Thiên Trang, mày giỏi thì khóc đi, phải khóc thì mày mới mạnh mẽ!” cho nó ra vẻ bình thường. Rồi tôi sẽ khóc, khóc xong sẽ không thấy mạnh mẽ, mà thấy mình nhút nhát và kiệt sức… Thường là như thế, nhưng chỉ khi nào một mình hoặc cuối tuần thôi, bởi bình thường tôi đâu có thời gian…
******* Tùng Lâm, Đóng băng, Lại đưa mình vào cuộc sống như chưa từng có em, tôi bận bịu và tiếp tục mở rộng các mối quan hệ. Chỉ có điều, bây giờ, cả khi bận bịu hay khi gặp các mối quan hệ mới, tôi đều thấy hình ảnh của em. Cảm giác “bỏ rơi” em làm tôi xé đau trong lòng. Tôi biết, lòng tự trọng của con gái dữ dội hơn con trai rất nhiều. Chính vì thế nên em sẽ thấy mình tổn thương, em sẽ thấy tôi tồi tệ, có lẽ, ấy là điều tốt nhất cho em lúc này… Tôi bắt đầu đi gặp gỡ cái cô gái khác. Tôi không bao giờ thử định nghĩa về tình yêu, bởi trước các cô gái, tôi đều có cảm giác rất lạ, tôi thích và thừa nhận cảm giác ấy, đơn giản là vì mỗi người đều có vẻ đẹp tiềm ẩn bên trong… Chỉ có một điều… chưa ai làm tôi có cảm giác như khi tôi ở bên em… Tôi vẫn thường “vô tình” đi qua Trà Hoa vào mỗi buổi chiều thứ 5 như thói quen… Bởi tôi biết, nhất định tôi sẽ nhìn thấy em ngồi ở đấy - ở chiếc bàn của chúng tôi, một mình…
Cái ánh mắt của em như ánh mắt của lần đầu tiên… Tôi hiểu…
|
| | | zịt lùn VIP Moderator
Posts : 200 Points : 372 Ngày tham gia : 06/09/2010 Tuổi : 30
| Tiêu đề: Re: Không thể để tuột tay em lần thứ 3 Sun Sep 12, 2010 1:44 am | |
|
|
|
Kì 2 : "Em sẽ chờ anh, quán cũ, giờ cũ"
Tôi không thể đến bên em… Có một điều gì đó ngăn tôi lại… Em nhắn tin, tôi xóa tin nhắn. Em gọi điện, tôi bấm deny. Em đi, tôi giật mình hụt hẫng.
Thiên Trang Cánh cửa mới,
“Anh không có ý định nói chuyện với em sao? Anh có ý định im lặng mãi như thế này? Anh có ý định mãi mãi như một đứa trẻ con?” “Em sắp đi Mĩ, thứ 6 này. Anh có thể gặp em trước khi em bay không?” …
Không bao giờ Lâm trả lời tin nhắn và nhận các cuộc gọi của tôi. Tôi cũng biết rằng anh sẽ chẳng bao giờ xuống mình mà liên lạc, nhưng không hiểu sao tôi vẫn nhắn tin cho anh… Có lẽ ấy chỉ là những hành động trong những đêm lạc lối suy nghĩ. Hình như tôi lại yếu lòng,… Không phải lúc rồi, không phải lúc này… … Thực ra, cuộc sống của tôi bây giờ đã khác trước nhiều rồi… Nói là khác nhiều thì cũng chưa thực sự là đúng, nhưng tôi lại đang thấy một tôi khác, một Thiên Trang của thời gian trước… Tức là, tôi không còn vướng bận nhiều những chuyện buồn xưa cũ. Ngày trước, dù ở bất cứ đâu, tôi lúc nào cũng muốn mình là số 1, vì tôi không có chuyện gì phải suy nghĩ cả… Bây giờ thì khác, có quá nhiều suy nghĩ hòa trộn trong bộ não bé nhỏ của tôi… Và dù tình đầu bao giờ cũng là tình cảm đeo đẳng người ta lâu nhất, nhưng cũng phải lạc quan nhìn nhận rằng, tôi đã bớt trống trải đi so với những ngày đầu chia tay rồi… Không phải bởi tôi đã tìm được ai khác lấp đầy khoảng vắng như người ta vẫn nghĩ rằng ấy là cách duy nhất để quên người cũ của con gái, mà bởi dường như tôi đã dần quen với cách sống độc lập, không đúng, có lẽ thực chất nó vốn là bản năng của tôi… Tôi sẽ đi du học, có thể là 3 năm, ba mẹ tài trợ một nửa, tôi sẽ tự thân vận động một nửa… Rồi sau ấy như thế nào, tôi cũng không biết… Có lẽ ngay lúc này tôi thấy một cảm giác “kẻ thất bại” len lỏi trong tâm trí, dù rằng, việc đi du học hoàn toàn không xuất phát từ mối tình tan vỡ của anh và tôi, nhưng dường như nó được xốc xáo thực hiện là bởi sâu thẳm trong lòng tôi cũng mong muốn đi thật nhanh, và… quên anh thật nhanh… … Sân bay Nội Bài… Đêm lạnh… Mọi người lần lượt ôm tôi và khóc… Ba mỉm cười: “Gắng lên con nhé!”… Anh đã không đến… ******* Tùng Lâm Nhói đau,
Tôi không thể đến bên em… Có một điều gì đó ngăn tôi lại… Cảm giác như em vẫn đang ngồi ấy, chờ đợi tôi, nhẫn nhịn và yên lặng… Tôi đã không nhầm… … Em nhắn tin, tôi xóa tin nhắn. Em gọi điện, tôi bấm deny. Em đi, tôi giật mình hụt hẫng. … Có thể em và tôi đã chia tay, nghĩa là chấm dứt tất cả, nhưng cái cảm giác thầm lặng ở bên cuộc sống của em vẫn làm cho tôi cảm giác yên bình hơn là việc em sẽ vút bay tới một nơi không có ai bên cạnh, và tôi sẽ bị cắt đứt mọi buổi chiều được thanh bình lặng yên nhìn thấy em dù chỉ từ xa. … Sân bay Nội Bài tối ấy như tràn trong thứ không khí lưu luyến ngập ngừng. Em như con gấu bông trong đống áo phùng phình, vẫn nụ cười ấy, em rất giỏi cười, thật lạ, nụ cười ấy đôi khi làm tôi buồn một nỗi buồn không tên… Em mỉm cười nhìn mọi người, rồi đưa mắt nhìn xung quanh một vòng. Có phải em đang tìm tôi? Hãy quay lưng bước đi em thân yêu, hãy bước đi trên con đường của mình mà không có tôi… Hãy sống hạnh phúc mà không có tôi, được không em? Xin lỗi em,… tôi đã không bước đến…
Đêm nay thật dài…
Vậy là, tôi đã để tuột mất tay em lần thứ hai…
Tiết xuân rồi mà sao tôi chưa thấy chút nắng ấm?... ******* Thiên Trang, Tùng Lâm! Anh lẩn tránh em một năm qua đã là đủ chưa? Em không biết nữa, nhưng em không có suy nghĩ gì cho việc làm của anh cả :-). Nhanh thật, vậy là em đã trải qua cả một mùa đông bên này, một mùa đông không anh… Đông bên này lạnh, nhưng không buốt như đông ở Việt Nam mình, và em, cũng không còn cảm thấy buốt giá như những ngày đầu xa anh nữa… Em vừa nhận bảng điểm cuối kì, kết quả không tệ lắm, em đã rất muốn ào ngay về, để khoe anh, bởi nếu ngày trước, em khoe anh, anh sẽ xoa đầu em (dù em rất không thích), và mỉm cười: “người yêu của anh giỏi lắm”. Nhưng bây giờ thì khác rồi, em không có ai để khoe thành tích cả :-). Em năng động hơn và quen với cuộc sống bên này rồi. Anh không phải suy nghĩ sau khi chia tay em đã sống như thế nào đâu :-). Em đã gặp nhiều bạn bè mới, gặp các chàng trai mới. Cuộc sống hoàn toàn không tệ như em đã nghĩ khi tình yêu của mình tan vỡ… Em cứ phân vân mãi về câu nói: “Trên đời này tình yêu chỉ có một, còn thứ na ná tình yêu thì có rất nhiều”… Em không biết tình cảm chúng ta có với nhau là tình yêu hay thứ “na ná tình yêu” nữa… ? Cũng có thể, ấy là tình yêu thật sự, bởi đến bây giờ em vẫn thấy anh ở khắp nơi, chỉ có điều hình bóng của anh không còn ám ảnh các mối quan hệ của em nữa mà thôi. Rồi tương lai như thế nào, ấy là vùng mù mịt mà cả em và anh đều không nhìn thấy. Biết đâu đấy, có thể em sẽ lấy một người có thứ tình cảm chỉ “na ná tình yêu” với em… Hoặc biết đâu đấy, em sẽ tìm được tấm chồng thực sự là “tình yêu” để nhận ra tình cảm với anh chỉ là “thứ na ná tình yêu”…? :-) Nhưng có một điều em hoàn toàn chắc chắn, ấy là em chưa bao giờ hối hận về mối tình ngọt ngào của hai đứa mình! Chỉ có 30% các đôi đã chia tay quay về với nhau, và em không tin vào phép nhiệm màu… Em sẽ không mong chờ đâu :-) bởi cuộc sống của em có phép màu hay không đôi khi không phải do anh và em quyết định… 1 tuần nữa em về. Kì nghỉ 3 tuần thôi, nhưng em nghĩ là không quá ngắn phải không anh? :-) Anh hãy đến gặp em nếu thấy đã sẵn sàng dành cho em một chút thời gian. Lý do tại sao? Vì em về lần này, là để vơi bớt nỗi niềm với Việt Nam, và không ngoại trừ anh trong đấy… Giữa chúng ta chưa hề có một sự hiểu lầm, ràng buộc, cũng chưa hề có ngại ngùng thử thách. Vậy nên, em sẽ không tin rằng đôi mình sẽ quay lại với nhau, mà em tin vào một thứ tình cảm vượt trên cả tình yêu mà em đang nuôi giữ. "Cuộc sống là những chuyến bay ngắn của tỷ tỷ hãng hàng không khác nhau, và ta, chẳng bao giờ mua được vé khứ hồi!" Nhưng biết đâu đấy lại có một phép màu của cuộc sống… ;-) Em sẽ chờ anh, quán cũ, giờ cũ, nhưng là người mới ;-).
******* Tùng Lâm Cái hẹn. Tôi đi tìm hình bóng của em ở mọi nẻo đường, nói đúng hơn tôi thấy em ở khắp nơi tôi qua… Hình bóng em dường như thấp thoáng ở bất kì các cô gái khác tôi gặp. Chỉ là thấp thoáng đôi chút thôi cũng đủ một vài lần làm tôi thẫn thờ… Có lẽ tôi đã quá yêu em, hoặc cũng có thể em không phải là người con gái đặc biệt nên tôi có thể thấy hình bóng em ở khắp nơi. Những kỉ niệm xưa cũ bất chợt ùa về làm tôi thấy xót xa… Suy cho cùng, cuộc sống không nên chỉ dừng lại ở đây… Tôi không thể cứ bên ngoài thì nói quên quá khứ mà sâu thẳm nỗi nhớ lại cồn cào trỗi dậy… Tôi cũng không thể cứ mãi mãi ôm quá khứ để rồi lạnh nhạt với thực tại… Nhưng tôi càng không thể “yêu” khi tôi chưa thực sự yên lòng… …
Tôi cắt đứt mọi thứ liên lạc và quyết không nghe bất cứ thông tin gì về em. Nhưng tôi biết, tôi hoàn toàn chắc chắn, em, cô bé ngày nào bình thản im lặng ngồi trước tách trà cả buổi chiều của tôi rất giỏi. Tôi biết em sẽ làm được mọi thứ khi em không có tôi bên cạnh. Tôi hiểu, và tin… … Em vẫn thi thoảng gửi thư cho tôi, nhưng tôi rất hiếm khi đọc, phải thật kiềm mình, bởi tôi không muốn mình sẽ lại “mềm lòng” khi đọc những gì mà con mèo mút của tôi viết, tôi không muốn mình sẽ ngây ngô mãi trong những dòng kí ức… Tại sao ư? Đơn giản, bởi 4 tiếng: “Tôi là con trai!” … "Em sắp về."
Một cái mail dài với cái tit ngắn ngủi làm tôi bất chợt xao lòng.
Lại một lần nữa, em làm tôi bối rối. Em vẫn là cô bé Thiên Trang ngày trước, dịu dàng và hiền thục, chỉ có điều mạnh mẽ và quyết đoán hơn… … Suốt mấy ngày tôi phân vân suy nghĩ… Tôi chạy trốn điều gì thì chính tôi cũng không thể lí giải. Nhưng chẳng phải gặp em là ngọn lửa vẫn cứ âm ỉ cháy mà không hề tắt trong lòng tôi hay sao? … Em nói đúng, tình yêu trên đời này chỉ có một, còn “thứ na ná tình yêu” thì có rất nhiều. Tình cảm của em là gì? Em là ai mà sao ám ảnh cuộc sống của tôi lâu đến thế? Những câu hỏi tưởng như rõ ràng có câu trả lời lại được đặt vào một căn phòng giấu kín. Tất cả những thứ tình cảm ấy đều cần thời gian để đặt tên. … Có lẽ tôi nên nghĩ thoáng ra, và nhìn tận vào trong góc tối của đáy lòng, nơi mà một thằng con trai như tôi lảng tránh hơn một năm qua... Không phải "vì tôi là con trai", mà vì tôi chạy trốn... ... “Nếu sau này mình chia tay… Mình sẽ là bạn phải không anh?... Chúng mình phải là đôi hạnh phúc và tuyệt vời nhất thế giới, kể cả khi mình chia tay, anh nhé!!! Hứa đi hứa đi… Chúng mình phải làm cho người ta ghen tị vì chúng là là đôi hoàn hảo nhất.” – “Toàn nếu như linh tinh thôi ngốc”… Tôi lang thang qua con phố cũ, giọng nói và tiếng cười nghịch ngợm trong trẻo của em những ngày đầu chúng tôi quen nhau bất chợt ùa về vang lên đâu đây… “Em sẽ chờ anh, quán cũ, giờ cũ...” Vậy là thấm thoắt đã hơn 1 năm tôi và em xa nhau... Thứ 4, ngày 21, tháng 7. Nhanh thật, Hạ về rồi… Chiều mai, tôi có một cái hẹn ở Trà Hoa… [Có lẽ là cả buổi tối nữa :-)]
|
| | | | Không thể để tuột tay em lần thứ 3 | |
|
Similar topics | |
|
Trang 1 trong tổng số 1 trang | |
| Permissions in this forum: | Bạn không có quyền trả lời bài viết
| |
| |
| |