Đối với lứa tuổi học trò trong hồn luôn sẵn sàng “mơ trời, mộng đất” ! Nhưng mỗi khi bước chân ra đường, phần đông họ giống như những chú thỏ vừa rời khỏi lùm cây, sợ mọi người nên cúi mặt không dám nhìn ai. Nhưng trong hồn mỗi cô, cậu đều mang tư tưởng bao la của một “nhân tài”. Nếu không là văn nhân, thì chắc chắn phải là thi sĩ (!). Tình yêu học trò lúc nào cũng cuồng si bi lụy. Có những kẻ say yêu mà không hề thốt nên lời.
Có những ước mơ cả đời vẫn là mơ ước. Có những cuộc tình, từ lúc khởi đầu đến phút cuối không hề có, dầu chỉ nửa nụ cười vui ! Nỗi đắng cay làm gầy yếu trái tim côi, nhưng không giết nổi “cái thuở ban đầu lưu luyến ấy” !
Tình học trò muôn đời vẫn đẹp như thơ. Nhưng than ôi ! Thực tế không đẹp như mình mong chờ. Thực tế có khi là nỗi đau, là lọc lừa tan vỡ. Tình sử xưa nay ít nụ cười và nhiều đau khổ. Ngàn chuyện tình học trò may ra thành tựu được vài đôi.
Thà phải mang trong tim những nỗi đau, để lâu ngày sẽ trở thành kỷ niệm, còn hơn phải đắng cay nhìn ai kia “lập lờ rao bán nợ duyên”, để câu chuyện lý tưởng của con tim, phút chốc trở thành chua xót ưu phiền.
Hoặc chút cay đắng thường tình nhưng rất đẹp. Đẹp lung linh bởi kỷ niệm ngọc ngà của lứa tuổi học trò, lứa tuổi vừa biết buồn, biết nhớ vu vơ. Lứa tuổi từng đêm biếng học bài, nhưng lại rất siêng nắn nót chép từng câu thơ tình vào tập sách “Hôm nay trời nhẹ dâng cao – Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn” ! Có người nói rằng “Nếu tình yêu không có những giọt lệ tuôn – Tình sẽ thiếu những sắc màu cần thiết...”.
Không iu ai cả , hồn tự do. => tự do la hphúc